Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 427: Chân tướng hiện lên 1

Tác giả: Lộ Phi
Chọn tập

Anh Dạ công chúa giục ngựa đuổi theo, nhưng mới vừa vào thành, bóng dáng của Hí Thiên đã không còn tung tích!

“Người đâu.” Anh Dạ công chúa sắc mặt ngưng trọng gọi một tên thị vệ tới: “Đi thông báo cho Hắc sắc kỵ binh, bảo bọn họ nhất định phải gia tăng thủ hộ cho buổi giảng bài hôm nay của Linh Ương học viện.”

“Vâng.” Thị vệ lập tức đi truyền lệnh.

Anh Dạ công chúa nhìn con đường yên tĩnh phía trước, sắc mặt càng lúc càng âm trầm.

Nàng không phải cố ý nhằm vào Hí Thiên, nàng chỉ cảm thấy người này quá mức thần bí nên có chút không yên lòng mà thôi. Huống hồ, tại sao Hí Thiên lại muốn bắt Tiêu Viễn Trình chứ? Qua vài ngày nữa thì Tiêu Viễn Trình sẽ bị chém đầu rồi mà.

Thái tử Đông Ly Quốc dẫn dắt sứ đoàn đi tới Nam Dực quốc chính là vì muốn học tập tinh hoa văn hóa của ở đây, còn nơi học tập, đó đương nhiên là Linh Ương học viện rồi.

Ngày thứ hai, mấy vị viện sĩ đức cao vọng trọng trong Quốc Tử Giám của Linh Ương học viện bắt đầu khai đàn giảng bài, quảng bá nền văn hóa của Nam Dực quốc. Trong đó, lấy Hoàng thượng cùng Thái hậu dẫn đầu, hoàng tộc cùng quý tộc cơ hồ không có người nào vắng mặt.

Bầu trời buổi sớm trong xanh mát mẻ, tuyết cũng đã ngừng rơi. Nhóm người của Thái tử Đông Ly Quốc đã có mặt đầy đủ trong quảng trường của Linh Ương học viện. Mấy vị viện sĩ thay phiên giảng bài, biện luận, dẫn kinh cư điển (Dạ: giảng giải những câu nói hoặc cố sự trong sách, có dẫn chứng), miêng nói đến mức nở hoa, đám người Đông Ly Quốc ngu ngốc nghe được cũng không ngừng vỗ tay khen hay.

Hoàng thượng cao hứng cười nói: “Tốt, mấy vị viện sĩ hôm nay quả thật đã khiến cho Trẫm đại khai nhãn giới! Mẫu hậu, người nói có đúng không?”

Thái hậu vui mừng nói: “Hoàng thượng nói rất đúng, mấy năm nay thiên hạ thái bình, nền văn hóa của Nam Dực quốc ngày càng rạng rỡ, quả là bách gia tranh minh.”

Bách gia tranh minh: Thời đại Xuân Thu chiến quốc, xã hội xảy ra biến hóa kịch liệt, nhiều vấn đề nảy sinh, dẫn đến việc ra đời của các loại tư tưởng lưu phái như nho, pháp, đạo,… Bọn họ đều tự cho là đúng, luận chiến lẫn nhau, bởi vậy xuất hiện cảnh tượng học thuật phồn vinh, vì thế, người đời sau thường ví cảnh tượng văn hóa phồn vinh là “bách gia tranh minh”.

Hoàng hậu ngồi một bên, thần sắc có chút bất ngờ nhưng vẫn cười nói: “Đây đều là nhờ Hoàng thượng biết cách trị quốc.”

Hoàng thượng liếc nàng một cái, sắc mặt lạnh lùng. Nếu như không phải trường hợp này không thể thiếu Hoàng hậu, hắn sao lại để cho nàng đến đây được, chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy chướng mắt.

“Bắc Nguyệt đâu?” Hoàng thượng quét mắt một vòng nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Bắc Nguyệt.

Thái hậu nói: “Hoàng thượng, Anh Dạ cùng Bắc Nguyệt đều không có đến.”

“A, Anh Dạ cũng không có đến?” Hoàng thượng lúc này mới phát hiện ra.

Sắc mặt Hoàng hậu có chút khó coi, nghiêng đầu hỏi Chiến Dã bên cạnh: “Chiến Dã, Anh Dạ đang ở đâu?”

Chiến Dã nói: “Hôm nay Cửu hoàng tử của Bắc Diệu Quốc trở về nước, chắc là Anh Dạ đi tiễn hắn rồi.”

“Anh Dạ từ nhỏ đã cùng hắn lớn lên, đi đưa tiễn cũng là việc nên làm.” Thái hậu cười nói, chợt nghiêng đầu nhìn phía đối diện. Nhìn thấy nơi đó có chút náo động, Thái hậu cau mày hỏi: “Nơi đó làm sao vậy?”

Chiến Dã đứng lên nhìn thoáng qua, khóe miệng lãnh khốc hơi mím lại: “Có người xông vào.”

“Thời điểm này mà còn có người dám xông vào?” Hoàng thượng hơi giận nói: “Chiến Dã, ngươi đi xuống xem một chút, đừng để cho bọn họ làm loạn.”

“Vâng.” Chiến Dã khẽ gật đầu, đang định đi xuống, thế nhưng một tiếng hô to từ trong đám người náo loạn kia vang lên khiến hắn không khỏi dừng bước: “Hoàng thượng, thần thật sự oan uổng, thần không có hạ độc hại chết Trưởng công chúa!”

Thanh âm này quá lớn khiến cho mấy vị viện sĩ đang giảng bài cũng phải ngừng lại, sau một thoáng an tĩnh, mọi người trong sân bắt đầu rối rít bàn tán.

Một người mặc áo tù, tóc tai tán loạn bị thị vệ đè lại vẫn không ngừng hô to oan uổng.

“Là ai ở dưới đó gây rối ồn ào? Còn không mau dẫn đi!” Thanh âm tràn đầy vẻ uy nghiêm của Thái hậu vừa vang lên, đám thị vệ cũng không dám chậm trễ nữa, mạnh mẽ lôi người kia đi xuống.

“Hoàng thượng! Thần Tiêu Viễn Trình không phục! Thần không có hạ độc hại chết Trưởng công chúa, thần oan uổng a!”

“Đứng lại!” Hoàng thượng đột nhiên đứng lên, đi đến phía trước, chỉ vào người kia hỏi: “Ngươi nói cái gì? Buông hắn ra, để cho hắn trả lời!”

Đám thị vệ không dám chậm trễ, lập tức buông tay ra, để nam nhân mặc áo tù kia quỳ trên mặt đất.

Chọn tập
Bình luận