Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 846: Giấc mộng cũ của Tương vương (8)

Tác giả: Lộ Phi
Chọn tập

Editor: Mẫn Mẫn

Beta: Mặc Quân Dạ

“Từ từ, Dương Kính dùng để xem âm giới, thế giới của người chết cũng có thể xem nữa à?” Hoàng Bắc Nguyệt cắt ngang lời Yểm, nhăn mày lại, chuyện này quả thật là khó mà tin nổi.

“Nói thì nói vậy thôi chứ đâu thể nhìn thấy người ở âm giới được cơ chứ. Câu “Dương Kính dùng để xem âm giới” này chỉ là cách nói khác của việc Dương Kính có thể giết người, đưa người ta xuống âm phủ mà thôi.” Yểm tặc lưỡi một cái: “Thế nhưng Âm Dương Kính đã thất truyền từ lâu rồi mà, sao có thể xuất hiện một lần nữa được nhỉ?”

“Lại còn để cho lão gian tặc Ngụy Võ Thần kia chiếm được nữa chứ!” Hoàng Bắc Nguyệt đen mặt, nàng đã chịu thiệt bởi cái Âm Dương Kính gì gì đó tận hai lần. Xuất đạo nhiều năm như vậy, nàng luôn có lòng tin đối với bản lĩnh của mình, nhất là đối với công phu ẩn giấu hành tung.

Vậy mà lần này ba lần bảy lượt đều bị người khác phát hiện, hỏi sao nàng có thể dễ chịu cho được?

“Âm Kính có thể cho chủ nhân của nó nhìn thấy bất kì nơi nào hắn muốn.” Yểm cũng có chút không vui nói: “Âm Dương Kính quả thực rất đáng ghét, bởi vì nó có thể làm ra rất nhiều chuyện bất chính.”

Hoàng Bắc Nguyệt chợt nghĩ tới, nếu cái gương đáng chết kia thực sự có thể nhìn khắp mọi nơi, vậy chẳng phải bọn họ chẳng còn bí mật gì có thể giữ được hay sao?

“Yên tâm đi, Âm Dương Kính có quy tắc riêng của mình, nó không thể nhìn thấy những việc ô uế, cũng không thể làm những hành động thông gian nữ nhân. Người tu luyện môn Đồng Thuật này cũng giống như hòa thượng vậy, có rất nhiều tối kỵ, trong đó nặng nhất là sắc giới, nếu như vi phạm, Đồng Thuật sẽ bị phá vỡ.”

Hoàng Bắc Nguyệt hơi yên lòng, may là có quy định như thế. Cũng đúng thôi, những loại công pháp quái dị trên thế gian thường sẽ có rất nhiều hạn chế, bằng không, thế gian này chẳng phải sẽ rối loạn hay sao?

“Vậy cái lần này mà ta gặp được hẳn là Âm Kính rồi!” Hoàng Bắc Nguyệt khó chịu nói.

“Vật có năng lực dò xét như vậy, hiện tại ta cũng chỉ nghĩ ra được mỗi Âm Dương Kính mà thôi.” Yểm rầu rĩ nói: “Nếu thật sự là nó, vậy sau này ngươi làm việc phải cẩn thận một chút.”

“Lúc đó ta đang mặc áo choàng, không sao đâu.” Cùng lắm thì sau này nàng không mặc áo choàng đen nữa.

Yểm gật đầu, sau đó bỗng nhiên cười khà khà: “Hôm nay ở trong cung, Phong Liên Dực đột nhiên gọi ngươi lại, lúc đó ngươi cũng có chút vui vẻ đúng không?”

Hoàng Bắc Nguyệt mặc kệ hắn, kéo chăn qua đầu giả chết, Yểm kêu mấy tiếng không thấy nàng trả lời, chỉ đành buồn bực đi nghỉ ngơi.

Sau khi yên tĩnh rồi, nàng mới bắt đầu hồi tưởng lại, hôm nay ở trong cung, tại sao hắn lại gọi nàng? Nhìn bóng lưng của nàng, chẳng lẽ hắn đã bắt đầu nhớ ra cái gì rồi sao?

Nhưng hắn đã đoạn tình tuyết ái rồi, cho dù có nhớ lại thì thế nào? Bọn họ vẫn sẽ là địch nhân như cũ.

Ngày hôm sau.

Trời còn chưa sáng, Tào Tú Chi đã ăn mặc tươm tất, chờ mười vị mỹ nhân của hắn chuẩn bị xong, hắn liền dẫn các tiểu mỹ nhân của mình cùng nhau tiến cung trước khi đại điển phong hậu bắt đầu.

“Ai da, Bắc Diệu Quốc này cũng quá là kì quái đi, cái thể loại truy nã gì thế này?” Tào Tú Chi cầm một tờ lệnh truy nã nhìn tới nhìn lui, lắc đầu nói.

“Thứ gì đó?” Công chúa Anh Dạ vẫy vẫy tay, Tào Tú Chi lập tức nịnh nọt chạy đến, đem lệnh truy nã dâng lên cho nàng nhìn.

Chỉ thấy trên lệnh truy nã có vẽ hai người, một người mang mặt nạ quỷ dữ tợn, mà một người khác thì mặc áo choàng đen che mất cả mặt mũi lẫn thân hình, chỉ lộ ra một nụ cười lãnh ngạo bên khóe miệng.

Đây là lệnh truy nã mới nhất được dán trên bảng cáo thị của Bắc Diệu Quốc, hai người kia được treo giá cao nhất, mà người mặc áo choàng này, chỉ cần bắt được hắn, họ sẽ được Tu La Thành thực hiện một nguyện vọng.

Lợi ích lớn như vậy, có thể thấy được người mặc áo choàng đen kia tuyệt đối là một phạm nhân tội ác tày trời!

Thế nhưng điểm quan trọng là, cả hai người này đều không vẽ mặt, bọn họ biết tìm người như thế nào đây!

“Này, sao ta cứ có cảm giác người mặc áo choàng đen này có chút quen quen vậy?” Tào Tú Chi nhìn bức họa, thì thào tự nói.

Beta-er có lời muốn nói:

Dạ hỏi tí nhé, mọi người có cảm thấy chương này có gì lạ lạ không, sao Dạ cứ cảm thấy mình beta chương này buồn cười sao í:)))

Chọn tập
Bình luận
× sticky