Hoàng Bắc Nguyệt không theo dõi Nước Tây Nhung đầu hàng như thế nào, lúc Ngụy võ thần rời đi thì đã nhanh chóng đi theo.
Lúc này nàng bày ra thiên la địa võng, Ngụy võ thần mọc bao nhiêu cánh cũng không bay thoát.
“Đại tướng quân!” thám tử phụ trách tìm hiểu tình huống ở phía trước đột nhiên hoảng sợ bẩm báo, “Phía trước, phía trước hình như có điều bất thường!”.
“Làm sao vậy?” Ngụy võ thần ghìm ngựa lại, cẩn thận cảm giác khí tức chung quanh, đột nhiên sắc mặt đại biến, lẩm bẩm nói: “Nguyên khí hỏa hùng hậu! Không ổn! Lập tức lui về phía sau! Rời khỏi đây!”.
Ngụy võ thần hét lớn một tiếng, tất cả mọi người phía sau bị ngữ khí hoảng hốt của hắn dọa sợ, đều lui ra, loạn thành cái chợ. Mà lúc này, một tiếng mãnh thú rống giận vang lên từ trong rừng cây.
Bốn phương tám hướng hừng hực lửa cháy thiêu đám người đang tứ tán khắp nơi khiến vang lên tiếng kêu thảm thiết, chỉ chốc lát, trên mặt đất chất đống vô số tử thi.
Lực công phá cường đại như thế khiến sắc mặt Ngụy võ thần lập tức kịch biến!
“Grao…”, tiếng gầm trầm thấp tới gần, con thú khổng lồ toàn thân lửa cháy giẫm chân xuống, cỏ cây héo rũ, trên mặt đất hình thành một cái hố to.
“Ma thú Hỏa Diễm!” Ngụy võ thần kinh hãi, khí tức của con thú này ngay từ đầu cũng cảm giác vô cùng cường đại, nhưng không ngờ lúc xuất hiện lại khủng bố như vậy.
Đây không phải là thần thú, mà là một con ma thú!
Toàn thân lửa cháy khủng bố, trong lửa cháy phát ra hơi thở tà ác hung tàn, nếu hắn không lầm thì đây là Ma thú bảo vệ của Thành Tu La!
“Đại tướng quân! Nên làm gì bây giờ?” một đám cao thủ hộ vệ Ngụy võ thần cũng bị Ma thú Hỏa Diễm đột nhiên xuất hiện này dọa sợ đến mức ngây người.
Uy áp của Ma thú luôn luôn khủng bố, những người này dù là siêu cấp cao thủ, nhưng dưới uy áp như vậy cũng thấy khó thở!
“Là Người của Thành Tu La.” Ngụy võ thần hung hăng nuốt nước miếng, trong lòng cũng kinh hoảng, nhưng vẫn còn trấn định hơn so với những người khác.
Lặng yên không một tiếng động triệu hồi ra Lôi Long Thiên Nộ. Con rồng xoay quanh trên cây phía sau hắn, nhìn thấy Ma thú Hỏa Diễm cũng hoảng sợ.
“Ngươi chọc Người của Thành Tu La?” Lôi Long lạnh giọng, khẩu khí hàm ý trách cứ.
“Ta sao có thể trêu chọc Người của Thành Tu La chứ?” Ngụy võ thần trầm giọng nói, “Ta còn gả Thản Nhiên cho Phong Liên Dực, định mượn sức của Thành Tu La! Ta ấm đầu mới trêu chọc bọn hắn!”
“Có thể điều động Ma thú bảo vệ Ô Sát là nhân vật số một số hai trong thành Tu La” Lôi Long Thiên Nộ tức giận nói, nhìn Ma thú Hỏa Diễm từng bước ép sát, hắn dù là thần thú cấp bảy, mặc dù dốc toàn lực đánh một trận cũng khó biết kết quả
Nhiều năm khổ tu như vậy, không thể bị hủy hoại chỉ trong chốc lát a!
“Dùng Thiên Phạt!” Ngụy võ thần quyết định thật nhanh, cho dù không thể giết Ma thú Hỏa Diễm ở đây, cũng có thể ngăn chặn nó, thừa cơ chạy trốn!
Lôi Long Thiên Nộ nói: “Nếu Ô Sát ở đây thì nhất định còn một cao thủ ở xung quanh, không dụ hắn ra, ngươi chỉ có đường chết!”.
Ngụy võ thần cả người run lên, nói: “Không biết người kia nấp ở đâu?”
Cặp mắt Lôi Long Thiên Nộ vừa động, đột nhiên vội vã xoay người, rống một tiếng!
Mà một khắc lúc nó xoay người, một giọng nói thiếu nữ cùng lúc vang lên: “Xích Luyện, nuốt thiên!”
Gió xoáy lực hút thật lớn, như lúc cửa phi thuyền mở ra vũ trụ, trong nháy mắt tất cả mọi vật đều bị lực lượng cường đại hút qua!
Ngụy võ thần tâm hoảng ý loạn, nhất thời không cẩn thận, thêm vào chỉ cách Thôn Thiên Hồng Mãng vài bước nên chưa kịp vung vũ khí đã bị Thôn Thiên Hồng Mãng nuốt vào miệng.
Lôi Long Thiên Nộ khá hơn một chút, dù sao thần thú cấp bảy có ưu thế hơn khi đối mặt với Thôn Thiên Hồng Mãng, sau khi lực hút trôi qua, sừng rồng trên đỉnh đầu thoáng hiện ánh chớp màu vàng, ánh chớp bắn mạnh ra, chọc thương một con mắt của Thôn Thiên Hồng Mãng.
Grao… grao
Thôn Thiên Hồng Mãng đau nhức lăn lộn trên đất, nhưng ngậm miệng lại giamNgụy võ thần ở bên trong.
Hoàng Bắc Nguyệt từ phía sau Thôn Thiên Hồng Mãng đi ra, trong tay nắm Roi Hỏa thần của Hồng Liên, một roi quật lên lưng cứng rắn của Lôi Long Thiên Nộ.
Nó giận dữ, quay đầu định mở miệng với Hoàng Bắc Nguyệt thì đột nhiên giật mình, trong nháy mắt nhận ra cô gái trước mắt này là ngày đó nó cùng Ngụy võ thần hợp lực dùng Thiên Phạt mới vây khốn được.
“Là ngươi!” Khiếp sợ nói xong, Lôi Long Thiên Nộ không công kích nàng, ngược lại bay nhanh lui về phía sau, cảnh giác bốn phía.
Ngày đó sau khi nha đầu kia ngất xỉu, vốn có thể giết cô ta nhưng cuối cùng xuất hiện bóng dáng màu đen kia.
“Đang tìm ta sao?” Nó nhìn chung quanh, không ngờ tiếng nói phía sau đột nhiên vang lên khiến nó hồn phi phách tán.
Lôi Long Thiên Nộ đột nhiên quay đầu, phía sau một bóng dáng màu đen thật lớn, nhìn như vị thần đứng ở chân trời, không nhìn thấy đầu, chỉ giơ một chân lên rồi hạ xuống, hung hăng dẫm nát nó dưới lòng bàn chân.
Lôi Long Thiên Nộ như con sâu giãy dụa dưới chân Yểm, trên sừng rồng hội tụ càng ngày càng đậm ánh chớp màu vàng.
“Dám cả gan phản kháng ta? Con sâu nhỏ như ngươi có giết cũng bẩn tay ra, à quên, bẩn chân mới đúng.” Yểm lạnh lùng nói, dưới chân dùng sức, Lôi Long Thiên Nộ phun ra ngụm máu.
“Tha ta một mạng, cầu ngài tha ta một mạng!” mặc dù hắn vẫn bị phong ấn, nhưng trước uy áp cường đại của hắn, kể cả tất cả ma thú của Thành Tu La cộng lại cũng không bằng.
Lôi Long Thiên Nộ mặc dù đã là thần thú cấp bảy, so với đám thần thú nói chung có thể nói là số một, lại thuộc họ Rồng, song vẫn kém xa Quân Ly hoặc Nến Đỏ. Càng khỏi so sánh với ma thú Yểm quấy đảo nhân gian loạn lạc.
“Ai cho ngươi nhiều lời với nó?” Hoàng Bắc Nguyệt bước lại, lạnh lùng liếc Lôi Long Thiên Nộ, Roi Hỏa thần đột nhiên cuốn lên sừng nó, Lửa thần bốc cháy lên, con rồng kêu gào thảm thiết, lăn lộn trên mặt đất, trên sừng rồng nổ bắn ra vô số ánh chớp màu vang, tự do phóng ra bốn phía.
Yểm cầm Hoàng Bắc Nguyệt lên như cầm một con búp bê vải, để nàng đứng trong bàn tay hắn.
Lúc ánh chớp vàng bay đến, hắn nhẹ nhàng ra tay chặn lại, sau đó ha ha cười nói: “Long sừng là vũ khí của hắn, bị ngươi phá hủy long sừng, Lôi Long Thiên Nộ bị trục xuất khỏi hàng ngũ thần thú, hiện tại chỉ là linh thú cấp bảy.”