Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 721: Tuyệt sát thiên hạ [1]

Tác giả: Lộ Phi
Chọn tập

Editor: Thiên Ân

Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ

Mặc Liên ngẩn ra, không biết phải làm sao ngẩng đầu lên, suy nghĩ câu nói của nàng thật lâu, mới hiểu được, khuôn mặt tái nhợt lập tức lại đỏ lên.

“Ta không thấy……”

“Ta biết.” Hoàng Bắc Nguyệt trấn an vỗ vỗ vai của hắn, mắt hắn vốn dĩ không nhìn thấy, khiến cho hắn trở nên lúng túng như vậy, nàng cũng có chút cảm thấy ngại ngùng.

Hơn nữa cũng biết được Mặc Liên là người đơn thuần, lại có thể suy nghĩ chu đáo như vậy, sợ nàng biết sẽ không vui nên muốn giấu nàng.

Nhưng mà những chuyện giấu giếm như vậy, hắn không hay làm, nên có trăm ngàn chỗ hở.

Quần áo trên người nàng đã được thay, cơ thể cũng trở nên sạch sẽ, miệng vết thương băng bó lại hoàn chỉnh, chuyện này nàng cũng có thể đoán ra được.

Mà Mặc Liên có thể lừa gạt Chi Chi đã là rất tốt rồi.(Ân: đắng lòng cho hai thanh niên này a— haha)

“Bằng hữu giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên, nếu đổi lại thành ngươi bị thương, ta cũng sẽ chăm sóc ngươi như vậy.” Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng nói, cố gắng hết sức để không làm hắn sợ hãi lo lắng.

Rời khỏi đống lửa, gió đêm thổi tới có chút lạnh, quần áo trên người Mặc Liên đơn giản, lạnh run lên, nhưng nghe thấy nàng nói vậy, liền không cảm thấy lạnh nữa.

“Nguyệt.” Mặc Liên thấp giọng gọi nàng một câu, giọng nói có chút nhu hoà không khô khan như phong cách thường ngày.

“Sao vậy?”

Mặc Liên cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nhìn ngươi rất đẹp.”

Nhìn?

Suy nghĩ nửa giây, Hoàng Bắc Nguyệt mới hiểu ‘nhìn’ của hắn có ý nghĩa gì, đột nhiên dở khóc dở cười, nghĩ nghĩ một chút lại cười ha ha lớn lên.

Nàng biết không phải Mặc Liên cố ý, những lời này cũng cũng tuyệt đối không có ý gì bên trong, chỉ là hắn đơn thuần muốn khen ngợi nàng một chút, nhưng không hiểu rõ, nam nữ có rất nhiều điều không tiện.

Rõ ràng ‘nhìn’, không thể nói ra, mà phải làm như chưa từng ‘nhìn ‘ qua.

Mặc dù có chút xấu hổ, đến nỗi trên gương mặt thanh lệ của nàng cũng có chút đỏ lên, nhưng may mắn là Mặc Liên không nhìn thấy, nếu không chuyện xấu hổ như vậy sẽ khiến nàng muốn chạy trốn khỏi nơi này thật nhanh.

Hắn vẫn còn là một đứa nhỏ không hiểu chuyện, tâm tư trẻ con, đáng quý.

“Ừ, cảm ơn.” Nàng cười nói, có chút ngượng ngùng sờ sờ cái mũi.

Nghe thấy tiếng nàng cười, Mặc Liên nghĩ nàng đối với câu khen ngợi của hắn rất thoải mái nên cũng vui vẻ lại, những điều lo lắng đều được gạt đi hết, trong lòng cảm thấy hình như đã gần nàng hơn một chút.

“Nơi này lạnh, chúng ta qua bên đó thôi.” Nếu khúc mắc đã được phá bỏ, cũng không nên để cho Mặc Liên tiếp tục ở nơi này.

Mặc Liên đi theo nàng, đến bên cạnh đống lửa, vừa tiếp xúc với ấm áp, hắn liền hắt xì vài cái.

Hoàng Bắc Nguyệt lấy nước ấm cho hắn uống một ít, bắt mạch cho hắn, rồi từ trong nạp giới đem ra rất nhiều loại thuốc, nhất định không thể để hắn sinh bệnh cảm lạnh.

Trong ánh lửa ấm áp, được nàng chăm sóc cẩn thận, tự nhiên có một loại cảm giác không nói nên lời.

Bầu không khí im lặng, chỉ có ánh lửa kêu lách tách, giống như toàn bộ thế giới chỉ có hai người bọn họ.

Loại không khí này, hắn thật thích.

“Nguyệt, ta.”

Một trận gió thổi qua, cánh chim thật lớn từ trên trời bao phủ cả một vùng, bóng ma màu đen lướt trên đống lửa, ánh lửa bị thổi tung từ trên không trung rơi xuống dưới.

Huyễn linh thú khổng lồ đột nhiên ập xuống, dừng lại trong không trung trên đầu Chi Chi, làm tên tiểu tử kia sợ đến mức chạy như điên lao về phía lồng ngực của Hoàng Bắc Nguyệt.

Nó tưởng Huyễn linh thú bất ngờ lúc nó không phòng bị tìm nó trả thù, nhưng mà lúc này đầu của ‘Nữu Nữu’ cũng không quay lại nhìn nó đến một cái.

Chọn tập
Bình luận
× sticky