Hoàng Bắc Nguyệt không che dấu vẻ mỉa mai, con ngươi linh động nhẹ nhàng chuyển, như gợn nước trong suốt động lòng người, “Trên đời này mọi thứ giống ta, cũng bị chết dưới lưỡi đao của ta. Nguyệt nhi của ngươi giờ phút này chỉ sợ cũng ở trong Địa ngục.”
Nghe xong lời này, trên khuôn mặt tuấn dật của Tiêu Dao Vương xuất hiện vẻ không vui, nhưng dù sao vẫn bình tĩnh, không tức giận, chỉ thản nhiên nói: “Cô nương nói đùa.”
“Người nào nói giỡn với ngươi?” Hoàng Bắc Nguyệt cười khẽ.
Lúc này, Mặc Liên hình như cũng nghe thấy động tĩnh, đi ra khỏi khoang thuyền. Hắn toàn thân lãnh khốc, lạnh liệt như sương. Khuôn mặt tái nhợt cùng khóe mắt cây hoa Kết Ngạnh càng làm lòng người phát lạnh. Diệu Ca vừa thấy hắn, theo bản năng nhích lại gần Tiêu Dao Vương.
Tiêu Dao Vương nhìn Mặc Liên chậm rãi đi tới, cẩn thận nhìn hắn cùng Hoàng Bắc Nguyệt, đã nói: “Các hạ là Hồng Liên?”
Hoàng Bắc Nguyệt nhất thời cười ha hả: “Không ngờ thanh danh của ta cũng có người biết đến ở ngay cả thâm sơn cùng cốc này”.
“Tự đại!” Diệu Ca không nhịn được thấp giọng nói.
Tiêu Dao Vương mỉm cười, nụ cười không giống vừa rồi ấm nhã tuấn dật, ngược lại dẫn theo lãnh đạm xa cách, nói: “Đại danh Hồng Liên các hạ như sấm bên tai.”
Cô gái này là Hồng Liên, thiếu niên quỷ dị là Mặc Liên không thể sai được.
Thần chết của Điện Quang Diệu phía trước, hắn đương nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ chiêu chọc bọn hắn.
Mặc Liên đi tới bên người nàng, hai mắt mặc dù không nhìn thấy, nhưng lúc hắn ngước mắt lên, vẫn có lực uy hiếp tựa như từ khi sinh ra đã có.
Tống Mịch vô tình nói với người của Điện Quang Diệu. Nhưng xem phương hướng thuyền của bọn họ, tựa như hướng về phía đô thành Lâm Hoài. Là cố quốc của mình, hắn lại hỏi: “Hai vị muốn đi thành Lâm Hoài sao?”
“Đúng vậy! Hay là Tiêu Dao Vương muốn vị ca cơ xinh đẹp kia dọc đường hát theo chúng ta mà đi?” Hoàng Bắc Nguyệt trêu tức Diệu Ca.
Diệu Ca một mạch in lặng, có thiếu niên quỷ dị ở đây nàng không dám nhiều lời, chỉ có thể cắn môi. Vẻ mặt bị nhục nhã trốn vào trong khoang thuyền.
Mâu thuẫn giữa phụ nữ cùng phụ nữ, Tiêu Dao Vương tất nhiên sẽ không can thiệp, không để ý Diệu Ca, nhưng đôi mắt trầm lạnh xuống, nói: “Nước Nam Dực là cố hương của Bổn vương. Hai vị đi vào, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, Bổn vương hy vọng không nên thương tổn người vô tội.”
“Điện Quang Diệu làm việc, khi nào đến phiên ngươi quan tâm?” Hoàng Bắc Nguyệt hất càm lên, coi trời bằng vung, “Ta chỉ biết, ai dám cản đường ta, ta khiến khiến người đó xuống Địa ngục!”
Nói xong, nàng vẫy vẫy tay cho lão Trương chèo thuyền, để hắn giương buồm, nhanh chóng tiến lên, rất nhanh bỏ xa thuyền lớn của Tiêu Dao Vương.
Quay đầu lại có thể nhìn thấy áo dài màu xanh đứng bên mép thuyền xa xa nhìn bọn họ rời đi.
“Vương gia.” Bọn họ đi, Diệu Ca mới đi ra khỏi khoang thuyền, khẽ cắn môi đỏ mọng, nói: “Nha đầu kia rất vô lễ! Vương gia có muốn cho người dạy dỗ cô ta một chút!”
“Bọn họ là Mặc Liên cùng Hồng Liên của Điện Quang Diệu, ngươi hẳn đã nghe qua chứ.” Tiêu Dao Vương thấp giọng nói, gió sông thổi làm sợi tóc của hắn ngổn ngang, nhưng hắn ánh mắt thâm trầm, thần bí khó lường.
Diệu Ca câm miệng không cam lòng, Điện Quang Diệu thế lực cường đại nàng đương nhiên biết. Mặc Liên cùng Hồng Liên tất nhiên có nghe thấy, hai người cường đại như vậy, nàng quả thật không thể trêu vào.
Chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt quạt giấy vừa rồi Tiêu Dao Vương làm rơi xuống, cung kính đưa cho hắn.
“Hai người kia đi vào Thành Lâm Hoài, không biết sẽ gây nên sóng gió gì. Vương gia, chúng ta có nên can thiệp hay không?”
Tiêu Dao Vương nhẹ nhàng mở quạt giấy ra, bộ dáng buồn bã mất mát.
“Nước Nam Dực hôm nay không còn gì để lưu luyến. Từ trước ta bảo vệ nó vì có người để ta tranh đấu. Mà nay, ta vì ai mà chiến đây?”
Diệu Ca vành mắt đỏ lên, nhẹ nhàng nức nở nói: “Vương gia đừng lo lắng, Bắc Nguyệt quận chúa sẽ cát nhân thiên tướng.”
Tiêu Dao Vương cười khổ, trong con ngươi khiến người ta không hiểu được thâm ý.
Diệu Ca nói: “Để Diệu Ca vì ngài xướng một khúc nhạc nhé.”
***** Bắc Nguyệt hoàng triều *****