Lâm Tử Thành vừa sợ vừa giận.
Người vây xem cũng kinh hãi khống ngớt, đặc biệt là một số cao thủ. Ánh mắt của bọn họ đương nhiên cao hơn người thường, bọn họ loáng thoáng nhìn ra được vì sao Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên lại tiêu thất. Việc này hẳn là khả năng của cấp bậc Bạch Ngân chiến sĩ trở lên.
Nói như vậy, vị Bắc Nguyệt quận chúa này chẳng những không phải phế vật mà còn là một vị Bạch Ngân chiến sĩ ẩn giấu thực lực ư?
Chuyện này đâu phải thứ dễ dàng ẩn giấu chứ? Muốn trở thành chiến sĩ đương nhiên phải trải qua quá trình tu luyện gian khổ rườm rà, rốt cục là nàng làm sao tu luyện được a, ngay cả người Tiêu gia còn không biết nữa kìa?
Đương nhiên, người giật mình nhất chính là đám người Tiêu gia rồi!
Tiêu Trọng Kỳ thân là Bạch Ngân chiến sĩ cũng mở to hai mắt, sau nửa ngày mới thấp giọng kêu lên: ” Không có khả năng a…”
Sắc mặt Tiêu Vận cũng rất khó coi, môi trắng bệch, oán hận nói: ” Đại ca, lấy thực lực của ngươi có thể hư không tiêu thất (biến mất ngay trong không khí) giống như nàng không?”
Tiêu Trọng Kỳ á khẩu, không nói nên lời.
Hắn có thể làm được không? Dùng thực lực Bạch Ngân chiến sĩ trước mắt của hắn mà nói, tốc độ quả thực cũng rất nhanh, nhưng nếu so với Hoàng Bắc Nguyệt biến mất trong tích tắc, bím tóc của nàng cũng chỉ lưu lại một đạo hắc sắc tàn ảnh mà nói thì không tính là gì.
Điều này nói rõ, nàng không phải dựa vào tốc độ cao tránh né, mà là thật sự biến mất trong chớp mắt!
Tiêu Trọng Kỳ cảm giác có chút hoảng sợ. Lúc trước hắn cho rằng Hoàng Bắc Nguyệt thắng Lâm Uyển Nghi là dựa vào vận khí, nhưng bây giờ, hắn thật sự không dám nghĩ tới nữa!
Lần thứ nhất là vận khí, lần thứ hai là vận khí, vậy lần thứ ba, thứ tư thì là gì?
” Không nghĩ tới Tam muội cũng lợi hại như vậy!” Tiêu Trọng Lỗi thì thào nói, trong thanh âm có chút ghen tị của trẻ con, cũng mơ hồ có chút cảm giác mất mát.
Nhiều năm như vậy, phế vật luôn bị hắn khinh thường thì ra là người lợi hại như vậy, trong lòng hắn vẫn không kịp thích ứng, rất bất an.
Mọi chuyện hôm nay đã chứng minh Hoàng Bắc Nguyệt không phải là phế vật, không còn là một nha đầu hắn có thể tùy ý nắm trong tay nữa.
Nhìn phụ thân, huynh trưởng và tỷ tỷ đều mang biểu tình ngưng trọng, trong lòng của hắn cũng trầm xuống.
Quần chúng vây xem lại lần nữa phát ra một tiếng thét kinh hãi!
Lâm Tử Thành mấy lần sử dụng toàn lực công kích đều bị Hoàng Bắc Nguyệt xảo diệu hóa giải, ai cũng không thấy rõ động tác của nàng, chỉ cảm thấy mắt hoa lên, roi của nàng đã vượt qua tầng tầng kiếm khí mà Lâm Tử Thành ngưng tụ, thô bạo quất vào mặt hắn!
“ Bốp…”
“ Bốp…”
“ Bốp…”
Thêm vào một roi lúc trước, tổng cộng đã có bốn nhát roi quất lên gương mặt anh tuấn của Lâm Tử Thành, vừa nhanh vừa độc, khiến khuôn mặt hắn huyết nhục mơ hồ, dung nhan anh tuấn coi như triệt để bị phá hủy.
Sỉ nhục!
Đây hoàn toàn là trần trụi sỉ nhục hắn!
Đối với một người sắp trở thành Hoàng Kim chiến sĩ mà nói, chỉ cần bị người ta công kích hai lần trên cùng một vị trí đã là vũ nhục cực lớn!
Mà Hoàng Bắc Nguyệt lại quất tận bốn roi lên mặt hắn.
Đây không phải sỉ nhục thì là gì?
Trong lòng tất cả mọi người đều hiện lên mấy chữ: Chênh lệch! Thực lực chênh lệch quá lớn!
Tình huống như vậy đã nói rõ chênh lệch thực lực giữa hai người quá lớn. Tên Lâm Tử Thành kia từ nãy đến giờ ngay cả chéo áo (góc áo) của Bắc Nguyệt cũng chưa đụng tới được!
Trong đấu trường, Lâm Tử Thành đầu đầy mồ hôi, trên mặt đều là vết máu đỏ sẫm. Hắn thở hồng hộc như trâu, viền mắt bởi vì nổi giận mà đỏ bừng, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Hoàng Bắc Nguyệt.
Dáng vẻ chật vật kia cùng với bộ dáng nhàn nhã tiêu sái của Hoàng Bắc Nguyệt quả thực là khác nhau một trời một vực.