*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ô ô ô!! Chi chi chi!!!” Chức mộng thú vừa mở miệng, phát ra thanh âm vô cùng chói tai, trực tiếp muốn đem nó ném xuống!
“Câm miệng!” Hoàng Bắc Nguyệt khẽ quát một tiếng, cầm theo thứ tương tự cánh hoa gì đó, nhấc Chức mộng thú lên, tiểu viên cầu này trên người dĩ nhiên còn có tay cùng chân ngắn ngủn.
Loại này linh thú trước kia ở trong sách có ghi lại, không có mấy người chân chính gặp qua, vốn tưởng rằng bọn chúng hẳn là tuyệt tích, bằng không chính là ở chỗ sâu trong Phù Quang rừng rậm, sẽ không dễ dàng đi ra, sao có thể nghĩ đến ở bên ngoài mà đã gặp?
Bị thanh âm hét lớn của nàng hù dọa, Chức mộng thú uất ức ngậm miệng, cũng không dám nữa lên tiếng.
Phong Liên Dực thấy nàng vẫn nhìn chằm chằm Chức mộng thú, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng tựa hồ không có dự định giết Chức mộng thú.
“Bọn chúng có thể tạo ảo cảnh trong mơ, đều là thật chăng?” Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng hỏi.
“Xem năng lực bản thân của bọn chúng mà định, nhưng chỉ cần từng trải qua một lần thì nó có thể tái hiện lại.”
Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ trong chốc lát, con ngươi trong suốt nhìn chằm chằm Chức mộng thú, trong mắt ánh sáng lạnh lùng thoáng hiện, vật nhỏ vẫn đáng thương sợ hãi đến ô ô nức nở.
Phong Liên Dực nhìn không khỏi buồn cười, nói: “Bọn chúng lá gan rất nhỏ, bởi vậy chỉ dám trốn từ một nơi bí mật gần đó.”
“Bọn chúng thuộc về linh thú, chỉ cần ký kết khế ước là có thể cùng bọn họ trao đổi sao?”
Phong Liên Dực có chút sửng sốt, chẳng lẽ nàng muốn cùng Chức mộng thú ký kết khế ước? Chức mộng thú này mặc dù năng lực không tồi, nhưng mà nếu như sớm có phòng bị, cũng không phải dễ dàng có thể làm cho người trúng chiêu như vậy.
“Cách thức trao đổi ngôn ngữ của chúng rất đặc biệt, linh thú thuộc về tâm trí, rất khó trao đổi.”
“Có đúng không?” Hoàng Bắc Nguyệt có hơi híp mắt, “Mặc kệ ngôn ngữ thông không thông, trên thế giới có một loại trao đổi, đúng là vạn năng, đó chính là đe dọa!”
Vừa nói, nhẹ buông tay, đem Chức mộng thú ném xuống đất, đối tiểu Hòang Kim Thánh Hổ nói: “Cắn nó!”
Một tiểu cầu giao động trước mắt, tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ lập tức hưng phấn, xem nó như quả cầu len mà nhào lên, dùng miệng còn chưa có răng ngậm lấy Chức mộng thú gặm a gặm!
“Chi chi chi!!!” Chức mộng thú sợ đến hồn phi phách tán, càng không ngừng ‘Chi chi chi’ kêu thảm.
Hoàng Bắc Nguyệt mặt không chút thay đổi nhìn, Phong Liên Dực thì cảm thấy buồn cười, lắc đầu, bị thần thú như vậy gặm, Chức mộng thú không bị hù chết mới là lạ!
Gặm trong chốc lát, Chức mộng thú bắt được một cơ hội từ miệng tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ chạy ra ngoài, vội vàng dùng cái chân nho nhỏ chạy trối chết.
Nhưng cái chân nho nhỏ kia sao có thể chạy nhanh? Mới vừa trốn ra được, đã bị Hoàng Bắc Nguyệt duỗi chân đá trở lại!
“A ô ô ô!!” Chức mộng thú phát ra tiếng kêu thảm thiết, bị gặm đầy người đều là nước miếng, biết trốn không thoát, mắt to bắt đầu nháy chớp, đáng thương nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt, hướng nàng cầu cứu.
Hoàng Bắc Nguyệt ngồi xổm xuống đi, kiêu ngạo nhìn: “Nghe ta lời, không cho trốn.”
“A a! Chi chi!”
“Không được ‘a’ cũng không cho phép ‘chi’, ta nghe không hiểu, đồng ý nháy mắt, không đồng ý cũng đừng chớp.”(Dạ: tỷ quá bá đạo)
Chức mộng thú trợn mắt sửng sốt một chút, đột nhiên Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt âm lãnh xuống tới, nó lập tức nháy mắt lia lịa.
Hoàng Bắc Nguyệt khóe miệng cong lên, nói với tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ: “Thả nó.”
Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ hé miệng đem Chức mộng thú tròn nhẵn bóng nhổ ra, nó quỳ rạp trên mặt đất.