Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 280: Nhất gia chi chủ (12)

Tác giả: Lộ Phi
Chọn tập

Thứ hai, ở phủ Trưởng công chúa này, Hoàng Bắc Nguyệt mới thật sự là chủ tử chân chính, suycho cùng thì hắn cũng vẫn là họ Tiêu, nếu như Hoàng Bắc Nguyệt muốn xenvào, ngay cả hắn cũng không thể ngăn cản được!

Cái tên Chuquản gia này, hắn đã biết quá nhiều chuyện, mà trong chuyện này cũng cần một tên thay mặt tất cả chịu tội, tốt nhất là để Hoàng Bắc Nguyệt cứthế mà đánh chết hắn cũng được!

Người chết rồi mới bảo tồn vững chắc được bí mật này!

Lúc này, chỉ cần cứu được Bội Ngọc, như vậy Chu quản gia sẽ cam tâm tình nguyện vì hắn mà chết!

Nghĩ tới đây, Tiêu Viễn Trình hướng Hoàng Bắc Nguyệt nói: “Bắc Nguyệt, phạmsai lầm là phụ thân của nàng ta, không liên quan gì đến nữ nhi của hắn,ngươi hãy bỏ qua cho nha đầu Bội Ngọc này đi.”

Nghe đến đó, Chuquản gia đã rõ ràng tất cả, ý Tiêu Viễn Trình này là muốn hắn đứng mũichịu sào gánh tất cả mọi tội trạng đây mà!

Để cho Hoàng BắcNguyệt đánh chết, như vậy có thể bảo toàn tính mệnh cho nữ nhi Bội Ngọccủa hắn, giao dịch này đến tột cùng thì có đáng giá hay không?

Trong mắt Hoàng Bắc Nguyệt chợt lóe lên một tia sắc lạnh, tất nhiên sẽ không bao giờ để cho bọn họ được như ý!

“Hừ! Với tội trạng này của Chu quản gia, ngang nhiên dám lấy trộm đồ trongphủ Trưởng công chúa, đưa đến Đình Úy Tự phán cả nhà đều bị liên lụy lànhẹ rồi! Huống chi, với khoản nợ như vậy, mà Chu quản gia này lại khôngchịu nhận tội, nữ nhi của hắn sẽ bị Đình Úy Tự sung quân kỹ, sẽ bị đánhcho đến khi tàn phế!”

“Không! Không! Ta nhận tội! Ta nhận tội…..” Chu quản gia tê tâm liệt phế la lên, “Dừng tay! Xin Quận chúa hãy dừngtay, tiểu nhân xin khai, điều gì cũng khai!”

Hoàng Bắc Nguyệt hơi ngẩng đầu, mấy gia đinh liền lập tức ngừng tay lại, trên gậy gộc cũng mang theo vết máu.

Chu quản gia bò qua, ôm lấy nữ nhi Bội Ngọc, hai hàng lệ tuôn, nói: “Nếunhư Quận chúa đáp ứng bảo vệ sự an toàn cho nữ nhi của ta, để cho nàngkhông lo lắng gì về nửa đời sau, ta sẽ đem mọi chuyện tất cả đều nói rahết!”

“Chu quản gia, ngươi đây là đang muốn mặc cả với ta sao?” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên hỏi.

Chu quản gia nói: “Tiểu nhân không dám, chỉ là tiểu nhân chỉ có duy nhấtmột nữ nhi, ta chết đi không có gì đáng tiếc, nhưng Bội Ngọc không cóliên quan gì đến chuyện này, nàng vô tội, mong Quận chúa minh xét!”

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, nói: “Bội Ngọc đúng là vô tội, ta đây tự biết,nhưng mà do ngươi phạm lỗi liên lụy đến nàng ta. Tuy nhiên nếu ngươiđồng ý nói thật, Bội Ngọc từ nay về sau sẽ đi theo ta, tương lai ta sẽtìm một nhà có gia thế trong sạch để gả nàng ta đi, và sẽ cấp cho nàngta một phần của hồi môn thật phong phú!”

Điều này cũng khả thi, như thế mới làm cho người khác tâm phục khẩu phục!

“Được, được, đã làm nhiều chuyện như vậy, tiểu nhân tin tưởng Quận chúa!” Chuquản gia từ từ đứng lên, ngón tay run run chỉ đến Tiêu Viễn Trình, nói:“Những thư này chính là lão gia sai ta lấy từ trong phủ khố ra, một phần muốn đem đi tiệm cầm đồ đổi thành kim tệ, một phần muốn chuyển giao đến những quan viên trong đế đô…….”

“Hồ ngôn loạn ngữ!” Tiêu ViễnTrình hét lớn một tiếng, “Hay cho một tên cẩu nô tài, tên vô lại này dám vu oan cho ta, xem ta hôm nay có giết được ngươi hay không!”

Tiêu Viễn Trình xuất ra chưởng pháp, mắt thấy nguyên khí ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn đánh về phía Chu quản gia, Hoàng Bắc Nguyệt từ trên đầu rút ra một cây trâm, trâm cài vừa phóng qua, lực đạo cũng không nặng, thếnhưng Tiêu Viễn Trình trúng phải một chiêu khá đau lập tức lùi về sau!

“Phụ thân đang làm cái gì vậy? Có oan hay không lát nữa điều tra xong sẽ rõ, làm sao lại đến mức giết người, người khác sẽ nghĩ rằng ngài đây làđang chột dạ muốn giết người diệt khẩu!” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói.

Tiêu Viễn Trình mặt đỏ lên, nắm lấy cổ tay đang đau nhức, hung tợn nói: “Tên cẩu nô tài kia, dám vu khống trên đầu chủ nhân!”

Cầm di nương cũng đứng lên nói: “Bắc Nguyệt quận chúa, lời nói của một cẩunô tài, làm sao có thể tin tưởng? Ngươi chẳng lẽ cứ như vậy mà nghi ngờchính phụ thân thân sinh sao?”

“Ta không hoài nghi hay nghi ngờ,ta chỉ nhìn chứng cớ! Cầm di nương không cần nhiều lời, ta cũng tự biếttin tưởng vào đâu. Đường đường là Phò mã của phủ Trưởng công chúa nhấtđịnh sẽ không làm ra những chuyện bại hoại đức hạnh như vậy!”

Chọn tập
Bình luận
× sticky