Nghe xong lời này, Nguyệt Dạ cười không ngừng.
Trước kia cảm giác Chiến Dã rất lãnh khốc, không có tế bào hài hước, hiện tại mới cảm giác đúng là không nên nhìn vẻ bề ngoài một người.
Trở lại phủ Trưởng công chúa, hết thảy tất cả đều quen thuộc, mấy năm nay mặc dù không ngừng sửa chữa nhưng tất cả bài biện vẫn còn nguyên.
Bởi vì Hoàng thượng muốn hoài niệm cố nhân, cũng không muốn nhìn thấy thời gian trôi qua mà để lại dấu vết, bởi vì như vậy sẽ nhắc nhở hắn, hoàng tỷ đã rời đi lâu rồi.
Lại nói tiếp, Hoàng thượng đúng là một trong những người cố chấp nhất mà nàng từng gặp.
Ở trên hành lang, gặp Lạc Lạc vội vã đi tới, Nguyệt Dạ thật xa nhìn thấy chậm bước chân lại, mà Lạc Lạc nhìn thấy Chiến Dã nên bước lại, cười nói mấy câu.
Ánh mắt nhìn nàng hoàn toàn xa lạ.
Hơn nữa, thiếu niên ngày xưa sùng bái nàng đã trưởng thành hơn, trầm ổn, tuấn lãng, mơ hồ có khí thế nắm quyền.
Bởi vì đã sớm giải thích với Chiến Dã nên hắn chỉ thản nhiên giới thiệu thân phận của nàng với Lạc Lạc.
“Làm phiền các hạ rồi, nếu có thể chữa tốt mắt của quận chúa, gia tộc Bố Cát Nhĩ nguyện ý đáp ứng các hạ bất cứ điều kiện gì!” Lạc Lạc thành khẩn nói, nghe được tên “Hí Thiên”, trên mặt anh tuấn cũng không có bất cứ thần sắc mất tự nhiên gì.
Xem ra Chi Chi làm việc không lọt một giọt nước.
Nguyệt Dạ gật đầu, không nói nhiều lời, chờ thị nữ tới dẫn nàng tới Lưu Vân Các, mà Chiến Dã cùng Lạc Lạc cũng rời đi.
Thị nữ thường thường ngẩng đầu đánh giá nàng, trong lòng âm thầm kỳ lạ, biết nàng là cao thủ mà Thái tử Chiến Dã thiên tân vạn khổ mời tới, nhưng thoạt nhìn còn trẻ như vậy thật khiến người ta kinh ngạc.
Đối với ánh mắt đó, Nguyệt Dạ hoàn toàn không để ý, đi vào Lưu Vân Các, hoa và cây cảnh sum suê làm hoa cả mắt, trong không khí tản ra từng đợt mùi hoa thanh nhã.
Nguyệt Dạ ngẩn ra, đập vào mắt đều là nhiều loại hoa, Lưu Vân Các vốn thanh lạnh không ngờ đã náo nhiệt như vậy.
Bắc Nguyệt quận chúa ngồi trong đình lục giác mới xây, mỹ nhân dựa ghế, trên bàn nấu trà mới, bốn phía trà hương, vẻ mặt của nàng cũng rất cô đơn.
Thị nữ trong đình nhìn thấy Nguyệt Dạ đi tới liền nói khẽ với nàng vài câu.
Bắc Nguyệt quận chúa từ nhỏ tính cách ôn hòa nhu uyển, luôn lễ phép với bất kỳ kẻ nào, bởi vậy lập tức ngồi xuống, ánh mắt mờ mịt chuyển hướng bên ngoài lương đình.
“Tại hạ Hí Thiên, cả gan điều trị hai mắt của quận chúa.” Nguyệt Dạ đi dọc theo bậc thang, vừa nhìn thấy mặt của nàng, tâm tình trong lòng ngổn ngang.
“Đại nhân khách khí.” trong giọng nói êm ái của cô gái có tia cảnh giác với người xa lạ.
Nàng vươn cổ tay trắng tuyệt đặt lên nệm gấm, bởi vì nghe giọng nói nữ tử nên không cần cấm kỵ.
Tình cảnh này mấy ngày nay Bắc Nguyệt quận chúa cũng trải qua, không ít cao thủ tới trị liệu cho nàng, đơn giản chỉ là bắt mạch, khá hơn thì hỏi vài câu.
Người tên là Hí Thiên này là Thái tử Chiến Dã mời tới, bởi vậy nàng cố ý sớm chờ ở đây, nhưng không nghe được tiếng Chiến Dã, trong lòng có chút thất vọng nho nhỏ.
Nguyệt Dạ không xem mạch nàng, thứ này căn bản không cần phải, động tác tay nàng rất nhanh, trước khi thị nữ ngăn cản đã nhanh chóng đặt trên khóe mắt Bắc Nguyệt quận chúa.
“Ngươi cẩn thận một chút……”
Thị nữ nói bị Bắc Nguyệt quận chúa đưa tay cản, Chiến Dã mời người tới, nàng đương nhiên toàn tâm tín nhiệm.
Nguyệt Dạ hơi nhắm mắt lại, trên ngón tay nguyên khí nhè nhẹ lưu động, một chút nguyên khí màu đen thật nhỏ theo kinh mạch chạy trong mắt Bắc Nguyệt quận chúa.
Thông suốt.
Nguyên khí không gặp bất cứ ngăn cản gì, kinh mạch căn thông, không có bất cứ hao tổn gì.
Chậm rãi rút tay về, họp lại trong ống tay áo, suy nghĩ trong chốc lát, Nguyệt Dạ mới mở miệng.
“Hai mắt Quận chúa không có bệnh.”
Bên cạnh thị nữ vốn chú ý động tác của nàng, tưởng rằng thật là một cao nhân, nhưng vừa nghe nàng nói như vậy thì cười nhạo: “Hai mắt Quận chúa rõ ràng không nhìn thấy, sao đại nhân nói không có bệnh chứ?”
Nếu không biết người này là Thái tử Chiến Dã mời tới, sớm đã bị bọn họ đuổi nhanh ra cửa.
“Không nhìn thấy thì chắc chắn là có bệnh sao?” Nguyệt Dạ lạnh lùng hỏi ngược lại.
Thị nữ nhất thời không nói ra lời.
Bắc Nguyệt quận chúa uyển chuyển hàm xúc cười nói: “Đại nhân nói có lý, ta cũng chưa từng có cảm giác hai mắt không khỏe, nhưng chỉ có một mảnh đen nhánh.”
“Hai mắt Quận chúa rất đẹp, tiếc là không nhìn thấy.”
“Tiếc thì có ích gì?” Bắc Nguyệt quận chúa nhẹ nhàng lắc đầu mỉm cười, “Kỳ thật, ta cũng không ôm hy vọng, nhìn không thấy cũng không có gì không tốt, đều nói trị không hết, nhưng Hoàng thượng không chịu từ bỏ.”
“Ai nói không có hy vọng?” Hai tay họp lại ở trong ống tay áo, Nguyệt Dạ đứng lên, “Quận chúa an tâm chờ đến ngày hôn lễ, tự mình nhìn thấy thế nhân chúc phúc.”
Bắc Nguyệt quận chúa ngẩn ra, trên mặt chậm rãi xuất hiện vẻ vui mừng,”Ý đại nhân là…..”
“Ngươi tốt như vậy, đáng nhận được những thứ tốt đẹp nhất!” Nguyệt Dạ cười nói, liền không trì hoãn lâu, xoay người đi ra khỏi lương đình.
Thị nữ nhìn nàng mặc cẩm bào màu đen hết sức anh tuấn, hành tẩu như gió, nhưng trong nháy mắt liền biến mất trong sân.
“Đại nhân?” Bắc Nguyệt quận chúa vẫn mờ mịt hô.
Thị nữ vui mừng lẫn sợ hãi nói: “Quận chúa, có lẽ lần này thật sự gặp được cứu tinh”.
“Thật vậy chăng?” Bắc Nguyệt quận chúa thì thào nói, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng an ủi hai mắt của mình, không thể tin được.
Chính lúc cao hứng, một thị nữ vội vã chạy vào cung kính nói: “Quận chúa, Công chúa Vĩnh Ninh tới.”
Bắc Nguyệt quận chúa đang cười nhưng nghe tới bốn chữ “Công chúa Vĩnh Ninh” thì ngừng lại.
Một cảm giác rất không thoải mái dâng lên, nàng nhíu nhíu mày nói: “Ta hôm nay không thoải mái……”
“Nếu Quận chúa không thoải mái thì chỗ ta có đan dược, có lẽ hữu dụng.” Một giọng nói lãnh băng vang lên.