Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 141: Linh giả chí tôn (1)

Tác giả: Lộ Phi
Chọn tập

Trừng phạt chi hỏa, đó là một truyền thuyết thần bí trong Linh Ương học viện, nghe nói học sinh phạm phải sai lầm lớn sẽ bị tiếp nhận trừng phạt chi hỏa.

Loại hỏa diễm hung tàn này không chân chính gây tổn thương thân thể, nhưng người bị đốt trong hỏa diễm cảm thấy càng thêm kinh khủng dày vò hơn so với liệt hỏa ở mười tám tầng địa ngục!

Chỉ là trừng phạt chi hỏa chỉ tồn tại trong truyền thuyết tại Linh Ương Học Viện, người nào cũng không có chân chính thấy qua.

“Linh Tôn xin bớt giận!”

Rất xa, một lão giả đầu tóc bạc trắng cưỡi linh thú Tiên Hạc bay đến, trường bào màu xám trong gió phất phơ.

Tiên phong đạo cốt, khí thế đạm mạc, giống như một vị thượng tiên!

“Đúng là viện trưởng tới!”

Một khắc nhìn thấy lão giả này xuất hiện, những người do chấn động mà bị ngã trên mặt đất lộ ra thần sắc giống như nhìn thấy vị cứu tinh!

Cự long xuất hiện đã sinh ra loại uy áp vô cùng khủng bố, lúc trừng phạt chi hỏa xuất hiện, lại càng làm cho linh hồn người không tự chủ được mà run rẩy!

Tuy bị trừng phạt là người khác nhưng mà nghe tiếng kêu thê lương thảm thiết như vậy, tất cả mọi người đều cảm giác thấy da đầu tê dại, khớp hàm run lên.

Viện trưởng tóc trắng xóa điều khiển Tiên Hạc bay đến phía trên Tiết Triệt cùng Hồng Chu, đối với cự long màu đen đang bay lượn trên tòa tháp thứ bảy phía xa cúi đầu thật sâu, cất cao giọng nói: “Xin Linh Tôn bớt giận, hài tử không hiểu biết đã mạo phạm Linh Tôn, lão hủ nhất định sẽ trừng phạt hắn thật nặng!”

“Thương Hà, đệ tử của ngươi bây giờ đã sa đọa đến nông nỗi này sao?” Thanh âm trầm nộ, từ cự long xa xa truyền đến.

Mọi người kinh hãi!

Cự long này lại có thể mở miệng nói chuyện!

Linh thú chỉ có cùng triệu hoán sư ký kết khế ước mới có năng lực cùng triệu hoán sư giao tiếp trong lòng, có thể tùy ý trao đổi.

Chỉ có song phương có khế ước tồn tại là linh thú cùng triệu hoán sư mới có thể trao đổi, người ngoài đều không thể nghe thấy!

Nhưng mà cự long này lại mở miệng nói chuyện!

Đây là linh thú cấp bậc gì?

Nghe được cự long mở miệng, Thương Hà viện trưởng cũng không kinh ngạc, chỉ là cúi đầu càng sâu: “Đúng là do lão hủ dạy dỗ vô phương, xin Linh Tôn hãy bớt giận.”

Thương Hà viện trưởng là viện trưởng của Linh Ương Học Viện, là một triệu hoán sư cửu tinh thuộc tính phong, ở Nam Dực quốc đức cao vọng trọng, có địa vị không bình thường.

Coi như là đặt ở trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, Thương Hà viện trưởng cũng có địa vị phi phàm, không ai biết ông đã sống bao nhiêu tuổi, mỗi một năm ông xuất hiện, hết lần này tới lần khác đều là tóc trắng xoá, áo bào tro, tựa hồ không thấy ông già đi.

Hoàng thất Nam Dực quốc đối với ông vô cùng kính trọng, sắc phong Quốc Sư, ông cũng là sư phụ của thái tử Chiến Dã, tộc trưởng của các đại gia tộc nhìn thấy ông đều phải lễ nhượng ba phần.

Một vị lão giả tài giỏi như vậy mà còn phải cầu tình với một linh thú như vậy, thật là khiến cho những đệ tử trong Linh Ương Học Viện đem Thương Hà viện trượng cúng bái như thần linh không thể tin được.

Cự long này đến tột cùng là có lai lịch như thế nào? Trước kia chưa từng nhìn thấy nó xuất hiện, nhưng mà nó có thể phun ra ‘trừng phạt chi hỏa’ trong truyền thuyết, ngay cả Thương Hà viện trưởng đều phải gọi nó là ‘Linh Tôn’!

Chúng đệ tử chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng ai cũng không dám nói chuyện, thở cũng không dám thở mạnh một tiếng.

“Hừ.” Linh Tôn miễn cưỡng hừ một tiếng, nể mặt mũi của Thương Hà lão nhân mà thu hồi trừng phạt chi hỏa.

Tiếng kêu thảm thiết dừng lại, thân thể thật lớn của Hồng Chu ầm ầm té trên mặt đất, vỏ cứng màu đỏ trên người cũng hoàn toàn mất di ánh sáng, tám chân yếu ớt giãy dụa hai cái liền không động đậy được nữa.

Ánh sáng màu đỏ chợt lóe, Hồng Chu không thể duy trì hình dáng thật lớn hiện tại, biến thành một con nhện nho nhỏ trở về không gian linh thú của triệu hoán sư.

Mà Tiết Triệt cả người nằm trên mặt đất, không ngừng mà co quắp.

Chọn tập
Bình luận
× sticky