Hoàng Bắc Nguyệt thấy hoa mắt, đột nhiên trong lúc đó mất đi ý thức.
Phía trên Vạn Thú Vô Cương có một tia sáng nhạt hiện lên, tiểu hồ ly nằm bên cạnh chậm rãi mở to mắt, nhìn hắc ngọc, “ô” một tiếng, khối hắc ngọc đột nhiên hóa thành hắc khí chui vào ánh mắt của nó!
Gào gừ…
Tựa hồ rất đau, trên lỗ tai xù lông của tiểu hồ ly, màu đỏ càng sáng lên, đôi mắt đen nhánh đột nhiên biến thành màu lam lạnh xinh đẹp, lập tức đáng thương nức nở, lại bị lực lượng cường đại rung động làm ngất xỉu.
Trong nháy mắt mọi chuyện phát sinh trong ý thức trôi qua nhanh.
Bên ngoài vẫn tiếp tục chiến đấu, tiếng hô Mặc Liên như dã thú, chấn động núi sông rung chuyển.
Sau khi Vạn Thú Vô Cương biến mất, Hắc Long chế trụ hắn đột nhiên cũng biến mất. Mất đi ngăn cản, Mặc Liên tiếp tục dũng mãnh tiến về chỗ Hoàng Bắc Nguyệt.
Xé nát thân thể của nàng!
Mặc dù thân thể kia dựa vào hòn đá đã mất hết thảy chống cự, tia sáng cuối cùng trong cặp mắt vô thần cũng ảm đạm rồi.
Xa xa có thật nhiều người điên cuồng chạy tới.
Tiếng khóc, tiếng hô to.
Nước mưa màu đỏ vẫn rơi đều, dưới đất tích một tầng nước mưa màu đỏ, trong màn hào quang nước phản xạ có một thân ảnh đỏ tươi chậm rãi xuất hiện. Y phục đỏ rộng lớn bay múa trong gió. Dưới vạt áo, hai chân nhẹ nhàng điểm trên nước mưa.
Tóc đen như thác đổ thả trên y phục đỏ, váy dài vung lên, một bàn tay như cánh hoa xinh đẹp trong suốt vươn ra, lòng bàn tay nắm chặt một cây dù hồng, mở ra che mưa đỏ rơi đầy trời.
Hắn chậm rãi quay đầu, đôi mắt hẹp dài màu đỏ yêu dị tà mị như hồ ly, nhưng lại hiện ra ánh sáng lạnh.
Dung mạo yêu nghiệt như hoa sen nở rộ trong mưa bụi mông lung, cuối cùng hiện ra toàn toàn. Hoàn toàn không giống loài người, xinh đẹp, âm nhu, tà khí, nhưng lại kinh diễm!
Môi hồng nhạt hơi bất mãn mím lại, khóe mắt tà tà phiêu qua, Mặc Liên đã gần ngay trước mắt.
Tống Mịch đứng ở xa đang xem cuộc chiến đột nhiên nhìn thấy một màn này, trên mặt xẹt qua thần sắc hoảng sợ, đột nhiên mở miệng: “Là hắn!”
Nhưng giờ khắc này ngăn cản Mặc Liên đã không kịp rồi, chỉ thấy người kia một tay che dù, tay kia giơ lên, cũng không nhìn thấy hắn cử động thế nào, chờ thấy rõ thì hắn đã bóp chặt cổ Mặc Liên!
Tống Mịch căng thẳng trong lòng, không nhìn Mặc Liên nữa, xoay người bay nhanh biến mất.
Tên kia tái hiện thế gian.
Mặc Liên bị bóp chặt cổ vẫn hung mãnh như cũ, như dã thú bị thả ra khỏi lồng sắt, đói bụng hồi lâu, căn bản không ngăn được khí thế của hắn.
Tay tràn đầy máu tươi giơ lên, hung hăng đánh tới Yểm, mặc dù không thương tổn đến hắn, nhưng cũng xé được một khối vải trên ống tay áo.
Yểm nhất thời nổi giận, bóp chặt cổ Mặc Liên ấn xuống trên mặt đất, vùi mặt vào trong nước bùn, Mặc Liên kêu rống giãy dụa, Yểm đứng lên, một chân giẫm lưng hắn, trong tay chợt xuất hiện ba cây gậy màu đen hoa văn cổ xưa. Mí mắt hắn cũng không nâng một chút, hung hăng ghim vào thân thể Mặc Liên!
Dã thú hung mãnh đình chỉ kêu rống, nhưng thân thể vô lực rên một tiếng, trong miệng máu tươi không ngừng chảy ra bên ngoài.
Mà trong nháy mắt này, nguyên khí bốn phía kịch liệt rung chuyển cũng an tĩnh lại.
Bầu trời mưa đỏ tầm tã cũng từ từ biến thành mưa phùn.
Trong ánh mắt Mặc Liên bị máu loãng tẩy qua, chậm rãi xuất hiện một tia sáng rỡ, hết thảy chuyện trước mắt từ từ hiện lên rõ ràng.
Nửa khuôn mặt chôn trong nước bùn, hắn quay đầu, vừa lúc nhìn thấy cô gái tựa vào tảng đá, thân thể mất đi tức giận chậm rãi trượt xuống.
Trong nháy mắt, nước mắt mãnh liệt tuôn ra, môi Mặc Liên run rẩy, duỗi tay về phía trước, chậm rãi bò qua.
Mặc dù thanh tỉnh, nhưng trí nhớ vừa rồi vẫn còn, phát sinh qua cái gì, hắn vẫn nhớ kĩ.
“Nguyệt…”
Yểm dời chân lạnh lùng nhìn hắn, cũng không tiến lên, nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, mà trong lòng cảm giác trống rỗng.
Hắn nhìn Mặc Liên bò đến bên người Hoàng Bắc Nguyệt, sờ vuốt mặt nàng, sau đó cắn nát ngón tay, lấy máu tươi bắt đầu viết ra vô số ký hiệu quái dị ở tảng đá sau lưng nàng.
Mưa đỏ đã nhỏ đi, nhưng khi ký hiệu xuất hiện, chung quanh đột nhiên nổi lên gió bão tàn phá bừa bãi.
Phong Liên Dực đi tới gần, bị Yểm duỗi tay ngăn lại.
Hắn muốn tách ra, Yểm lại thờ ơ nhẹ giọng nói một câu: “Đó là Thuật Chiêu hồn.”
Phong Liên Dực ngơ ngẩn, lúc này, trong gió bão xuất hiện tiếng gào khóc thảm thiết, như là đội ngũ đưa ma, có vô số tiếng khóc, cũng có tiếng tụng đọc của pháp sư:
“Hồn hề trở về! Phương đông không thể thác.
Trường người ngàn nhận, duy hồn đúng là tác.
Mười ngày đại ra, nóng như thiêu như đốt.
Bỉ đều là tập chi, hồn hướng nhất định thích.
Hồn hề trở về! Phía nam không thể chỉ.
Phúc xà trăn trăn, phong hồ ngàn dặm.
Hồn hề trở về! Phương Tây chi hại, lưu sa ngàn dặm.
Bàng dương không chỗ nào dựa, rộng lớn không chỗ nào cực.
Hồn hề trở về! Phương bắc không thể chỉ.
Tăng băng nga nga, tuyết bay ngàn dặm.
Trở về trở về! Không thể lâu.
Chu minh nhận đêm hề, khi không thể yêm.
Cao lan bị kính hề, tư lộ dần dần.
Trạm trạm nước sông hề, trên có phong.
Mục cực ngàn dặm hề, thương tâm bi ai.
Hồn hề trở về, Giang Nam bi thương.”
Tiếng tụng đọc chậm rãi dừng, ngón tay Mặc Liên viết chữ cuối cùng trên tảng đá, trong gió bão, đột nhiên xuất hiện một bóng ma màu đen trên tảng đá lớn.
Trong bóng tối có bóng người đi tới, nhưng không nhìn thấy bộ dáng.
“Hồn phách ly tán, ngươi muốn chiêu lại, cũng biết là nghịch thiên sửa mệnh, ắt gặp trời phạt!”.
Mặc Liên ôm chặt thân thể Hoàng Bắc Nguyệt trong ngực, huyết lệ rơi nhanh, lộ vẻ thống khổ cùng hối hận.
“Người mang điềm xấu.” người trong bóng tối nhìn Mặc Liên thở dài một tiếng, hỏi hắn: “Cũng được, ngươi muốn lấy vật gì để trao đổi?”
Mặc Liên thấp giọng nói: “Hết thảy.”
Người trong bóng tối yên lặng thở dài một tiếng, lập tức vẫy tay về phía sau một cái, tiếng rung rinh vang đến gần, bóng dáng một cô gái cũng chậm rãi xuất hiện.
Tiếng bước chần chờ, hơi sợ hãi, mờ mịt khó hiểu nhìn mọi thứ bên ngoài.
Bọn họ là ai?