“Các hạ, người của ta đã đắc tội với ngươi, ta đã trục xuất bọn họ ra khỏi gia tộc, xin các hạ thứ lỗi.
”
Lạc Lạc lễ phép khom lưng hành lễ.
Hoàng Bắc Nguyệt liếc hắn, ngạo mạn hỏi: “Ngươi là…”
Thanh âm nghe y như nam tử thực thụ, một sát thủ xuất sắc, thì kỹ xảo ngụy trang, cũng tuyệt đối thuộc hàng đẳng cấp! “Tại hạ Lạc Lạc Bố Cát Nhĩ.
”
Lạc Lạc không vì ngữ điệu khinh thường trong giọng nói của nàng mà tức giận, đa số các đại cao thủ đều có tính cách cổ quái khác thường, hắn đã sớm không thấy kỳ lạ.
Chẳng qua là, đối mặt với người này, trong lòng hắn luôn có một tia cảm giác rất lạ lùng, một thứ cảm giác khiến hắn không thể nói nên lời.
Rõ ràng có giọng nói dễ nghe như vậy, thân hình nhìn cũng cao ráo lịch lãm, tại sao phải đeo lên cái mặt nạ quỷ dị khác người như thế? Loại cảm giác này, cùng trước kia… Nàng ấy, rất giống nhau! Lạc Lạc ngẩng đầu, nhìn thoáng qua đôi mắt sau mặt nạ, chỉ cảm thấy vô cùng trong trẻo, mang theo sắc sảo lạnh nhạt, làm cho người ta không thể nhìn thấu.
Trong lòng Lạc Lạc khẽ chuyển, muốn nhìn tiếp, nhưng lại phát hiện nàng như có như không nghiêng đầu một cái, mặc dù là động tác cực kỳ nhỏ bé, nhưng cảm giác không kiên nhẫn và mất hứng của nàng, vẫn dễ dàng khiến cho người ta có thể nhận ra.
Nhìn chằm chằm vào người ta như vậy quả thật rất không lễ phép, Lạc Lạc ngượng ngùng ho một tiếng, nói: “Xin hỏi các hạ là…”
“Nguyệt Dạ.
”
Hoàng Bắc Nguyệt chỉ đơn giản nói qua loa một tiếng, cũng không có ý tán gẫu thêm.
Lạc Lạc sờ sờ cái mũi, cử chỉ này vẫn hồn nhiên ngây thơ y hệt năm đó, Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng cười, đang muốn mở miệng nói chuyện, thì từ phía cầu thang lại có một cô gái xinh đẹp đi xuống, mặc y phục cưỡi ngựa màu đỏ tươi, tư thế oai phong cầm một cái roi ngựa.
Nàng đi gần hết bậc thang, nhìn thấy Lạc Lạc, liền dựng đứng mày liễu, nói: “Lạc Lạc Bố Cát Nhĩ, không phải nói sẽ khởi hành ngay sao? Ngươi còn đứng ì ra đó làm gì?”
Trên mặt Lạc Lạc lập tức hiện vẻ mất hứng, toát ra vài phần thiếu niên tranh cường háo thắng, cùng phong thái uy nghiêm cao quý của đại thiếu gia gia tộc Bố Cát Nhĩ vừa rồi hoàn toàn khác nhau.
Miệng còn than thở: “Lúc đến cầu xin ta mang theo thì nói như thế nào? Bây giờ hết hô to lại gọi nhỏ, kiêu căng quá thể!?”
“Ngươi nói cái gì?”
Cô gái xuống tới nơi, thanh âm dễ nghe giống như chim hoàng oanh líu lo mỗi sáng, mọi người trong tửu lâu đều đồng loạt quay đầu.
Vừa nhìn, thật sự là một nữ tử tuyệt sắc! Mặc dù có chút điêu ngoa tùy hứng, nhưng càng như vậy thì càng có vẻ xinh đẹp đáng yêu! Bình thường những vị tiểu thư kiêu căng phách lối của các đại gia tộc, sẽ chỉ khiến người ta sinh ra cảm giác chán ghét, nhưng nhìn người thiếu nữ này hờn dỗi trừng mắt, lại chỉ làm cho người ta cảm thấy vui vẻ mà thôi! “Ngươi quan tâm lời ta nói làm cái gì? Quản trời quản đất, hay là muốn quản ta đại tiện thối lắm!”
Lạc Lạc cau mày nói một câu cực kỳ thô tục, khiến cho người trong tửu lâu cười to.
Cô gái kia lập tức đỏ mặt, đại khái đời này chưa từng nghe người khác nói năng thô tục ở trước mặt nàng như thế.
“Ngươi thật sự là thô tục không chịu được!”
“Ta thô tục thì có làm sao? Nào dám so với kim chi ngọc diệp như ngươi!”
Lạc Lạc không thèm quan tâm, vừa quay đầu, nhìn thấy người mang mặt nạ quỷ đang nhìn bọn họ cãi nhau không chớp mắt, nhất thời cũng thấy xấu hổ.
“Anh Anh, ngươi còn ồn ào, ta sẽ đưa ngươi trở về.
”
Lạc Lạc trừng mắt nhìn cô gái kia, ý bảo nàng thu liễm một chút.
Cô gái mặc dù không tình nguyện, nhưng nghe lời hắn nói, vẫn phải không cam lòng ngậm miệng lại.
Hoàng Bắc Nguyệt chăm chú nhìn bọn họ đấu võ mồm, trong lòng có chút hoảng hốt, cảnh tượng này, xa cách năm năm, nhưng vẫn giống y như đúc chuyện của ngày hôm qua.