Nếu không, hắn không thể bình tĩnh như vậy.
Phong Liên Dực nhìn nàng một cái, liền vén rèm lên, ngồi ở cạnh nàng, không có lệ khí, rất bình tĩnh nói: “Quả thật không có.”
Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu, bên khóe miệng nụ cười có chút cay đắng, quả nhiên không tra được gì.
“Nhưng Trẫm không tin.” Phong Liên Dực tiếp tục nói.
“Ngươi kiên trì cái gì? Như ngươi hiện tại không phải tốt sao? Tại sao muốn rối rắm những gì không tồn tại?” Hoàng Bắc Nguyệt chợt lạnh giọng, có chút tức giận.
Phong Liên Dực trầm mặc một hồi nhi, nói: “Hoàng Bắc Nguyệt, vận mệnh của ngươi là từ khi sinh ra đã chịu ấn định sao?”
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, không biết hắn muốn hỏi cái gì.
Nàng chưa trả lời, hắn vẫn như cũ nói: “Còn ta, từ lúc sinh ra thì thân phận Tu La vương đã định sẵn trên người, ngay cả quyền lợi cự tuyệt cũng không có.”
“Làm Tu La vương không phải tốt lắm sao? Bao nhiêu người tha thiết ước mơ.” Hoàng Bắc Nguyệt lãnh khốc nói, những lời này hắn cũng từng nói ra.
Không muốn trở thành Tu La vương, hắn chưa từng nghĩ chính mình sẽ trở thành Tu La vương. Nhưng có một ngày, hắn lại biết trên người của mình có dòng máu Thành Tu La…
Nếu là nàng, không phải vận mệnh chính mình lựa chọn, nàng khẳng định sẽ không chịu nhận, sẽ liều mạng phản kháng, tuyệt đối sẽ không khuất phục. Nàng là người như vậy. Chuyện ta ta làm, chỉ cần bản thân vui vẻ là được.
Nhưng hắn, không thể không tiếp nhận vận mệnh không thuộc về mình thì cảm giác thế nào?
“Phong Liên Dực, chúng ta…” Hoàng Bắc Nguyệt vừa định cất tiếng, bên ngoài liền truyền tới giọng nói vội vã của Diễm Tâm Sư.
“Bệ hạ, Ngụy võ thần thừa dịp ban đêm mang người len lén rời đi!”
Hoàng Bắc Nguyệt lập tức xốc sa rèm đi tới, bước ra ngoài giật cửa ra, lớn tiếng quát hỏi: “Hắn đi bao lâu?”
Diễm Tâm Sư bị dọa sợ, nghĩ thầm chỉ là phụ nữ mà thôi, nhưng vừa rồi nàng quát một tiếng, khí thế sắc bén, quả thật khiến hắn có cảm giác sợ hãi.
“Đi hơn nửa đêm, Ngụy võ thần có thế thân giống hắn bảy tám phần, hắn để lại thế thân, chính mình lại chạy trốn!” Diễm Tâm Sư phẫn nộ nói, không ngỡ Ngụy võ thần dám đào tẩu trước mặt Thành Tu La bọn họ.
“Ta tưởng rằng Người của Thành Tu La lợi hại, không ngờ cũng chẳng làm được gì hơn!” Hoàng Bắc Nguyệt hừ lạnh, đẩy hắn sang một bên rồi bước ra ngoài.
“Ngươi…” Diễm Tâm Sư bị chọc giận, muốn đuổi theo nhưng lại nhìn thấy Phong Liên Dực đi trước một bước ra ngoài, động tác rất nhanh, bắt lại cánh tay Hoàng Bắc Nguyệt.
“Ngươi đi đâu vậy?” giọng nói nam tử lạnh liệt.
Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu nhìn hắn một cái, vừa rồi tưởng nói vài câu với hắn, nhưng…. Quên đi, lần sau nói sau, hiện tại phải đuổi kịp Ngụy võ thần, giết lão gian tặc kia!
“Ta đi báo thù, giết Ngụy võ thần xong, ta sẽ trở về.”
“Ngươi vì Tào Tú Chi mà báo thù?” Phong Liên Dực híp con ngươi.
“Thù của Tào công tử, ta tất nhiên muốn báo, tuy nhiên, giết Ngụy võ thần là tâm nguyện nhiều năm của ta! Lần này tuyệt đối không thể để hắn trở lại Nước Đông Ly!” Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, “Ta nhất định sẽ trở về!”
Bị cặp mắt trong suốt nhìn thẳng, Phong Liên Dực không có cách cự tuyệt thỉnh cầu của nàng, chậm rãi buông tay ra, hắn không sợ nàng chạy mất, nàng trốn không thoát.
Hắn buông tay, Hoàng Bắc Nguyệt xoay người đi, đi hai bước, lại nghe hắn ở sau người thấp giọng hỏi: “Là vì mẫu thân ngươi?”
Bước chân dừng lại, Hoàng Bắc Nguyệt xoay người chợt ra tay, bóp cổ Phong Liên Dực.
Đứng trước mặt hắn, nàng chỉ bằng một nửa người hắn, động tác có chút không khỏe, nhưng khí thế cuồng ngạo lạnh lẽo trên người khiến nàng như cao lớn hơn một chút, có thể nhìn thẳng hắn.
“Ngươi biết những gì?!” Không ngờ Phong Liên Dực đi điều tra quá khứ của nàng, lại có bản lĩnh bới móc ra chuyện tình của Trưởng công chúa Huệ Văn.
Đây là những lời gièm pha của Hoàng gia Nước Nam Dực, theo lý thuyết, tuyệt đối không thể lộ ra ngoài, nhưng Thành Tu La lại có bản lãnh lớn như vậy!
Nhìn thấy nàng kích động phẫn nộ, giống như dã thú bị chọc giận, Phong Liên Dực thấp giọng cười rộ lên: “Rất tức giận sao? Cho dù ngươi cố gắng che giấu, chân tướng một ngày nào đó sẽ trồi lên mặt nước.”
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, một lát buông tay ra, thản nhiên nói: “Còn có ngươi vĩnh viễn không nhìn thấy chân tướng sau lưng.”
Phong Liên Dực ngẩn ra, nàng đã đi nhanh ra ngoài, vừa đi, một bên đưa lưng về phía hắn giơ tay lên nói: “Giết Ngụy võ thần xong, ta nhất định trở về!”
“Bệ hạ!” Nhìn nàng dần dần đi xa, Diễm Tâm Sư sốt ruột tiến lên, “Thật sự để nàng đi sao?”
“Giết Ngụy võ thần cũng không tồi.” Phong Liên Dực thản nhiên nói, hắn rất muốn biết nàng đến tột cùng có bao nhiêu bản lĩnh.
Diễm Tâm Sư hiểu bệ hạ làm gì cũng có thâm ý, bọn họ sao hiểu được?
“Bệ hạ, Ngụy võ thần nói sự kiện kia, coi như cầm thẻ bạc uy hiếp Nước Nam Dực, hoàng đế bọn họ nhất định sẽ nghe theo, theo thuộc hạ điều tra biết, hoàng đế Nước Nam Dực rất coi trọng Bắc Nguyệt quận chúa.”
Phong Liên Dực mặt không biến sắc nghe, không biết nghĩ thế nào.
Diễm Tâm Sư thử thăm dò nói: “Như thế, không uổng người nào, có lẽ có thể đạt được Nước Nam Dực….”
“Việc này bàn sau.” Phong Liên Dực lãnh khốc nói xong, liền rời đi.
Hoàng Bắc Nguyệt từ biệt viện đi ra, trong lòng biết rõ người của Thành Tu La nhất định bí mật đi theo nàng, với bản lĩnh của nàng đương nhiên sẽ không để những người đó toại nguyện, rất nhanh cắt đuôi, đi thẳng ra ngoại thành Huy Kinh.
“Chủ nhân, ta lập tức tới hội hợp với người!”
Rời khỏi kết giới, Nến Đỏ đã bắt được liên lạc, nàng đã an bài ổn thỏa đám người Cát Khắc bảo vệ Công chúa Anh Dạ và đám người Tào Tú Chi về Nước Nam Dực, một mình trở lại hội hợp cùng Hoàng Bắc Nguyệt.
“Ngụy võ thần trốn khỏi thành Huy Kinh, hẳn là hướng về nước Đông Ly đi.” Hoàng Bắc Nguyệt nửa ngồi xổm xuống trên tường thành, nhìn về phương hướng nước Đông Ly.
Từ Huy Kinh đi ra, bốn phương tám hướng đều có đường lớn, thuận lợi thương để đoàn thương nhân hoặc quân đội đi tới biên cảnh.
Đường đi về nước Đông Ly không một bóng người, nếu nàng là Ngụy võ thần vất vả trốn ra được sẽ không lựa chọn đi đường lớn. Nhất định hắn cải trang hành tẩu dọc theo bên ngoài rừng rậm Phù Quang.
Rừng rậm Phù Quang là chỗ hung hiểm, người bình thường tuyệt đối không dám đi, nhưng Ngụy võ thần thì khác, bên cạnh hắn đông đảo cao thủ, có thể đối phó được với linh thú bên ngoài rừng rậm Phù Quang.
Thành Tu La phái truy binh, nếu bắt bọn họ ở rừng rậm Phù Quang thì trước hết phải đối phó với linh thú khó nhằn cùng Phù Quang dây dưa, sau đó còn vô số nguy hiểm không tưởng tượng được. Có thể nói, lựa chọn rừng rậm Phù Quang là con đường nguy hiểm nhất, nhưng cũng an toàn nhất!
“Chủ nhân!” Ánh sáng trắng từ xa bay xẹt đến, trong nháy mắt đã đến bên người, thân rồng tuyết trắng xoay tròn liền hóa thành một thiếu nữ nhỏ nhắn tú lệ, đứng bên cạnh Hoàng Bắc Nguyệt.
“Chúng ta vào rừng rậm Phù Quang, đuổi theo Ngụy võ thần!” Hoàng Bắc Nguyệt trầm giọng nói.
“Vâng! Chủ nhân ở phía sau, ta đi trước mở đường!” Nến Đỏ vừa nói, lần nữa hóa thành ánh sáng trắng, “vù” một tiếng, giống như ánh sao bay nhanh vào xa xa trong rừng rậm Phù Quang.
Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, nhìn phương hướng Nến Đỏ biến mất, trong đầu hiện ra hình ảnh lần đầu tiên đi theo Linh Tôn vào rừng rậm Phù Quang. Vạn thú tránh lui, không có dũng khí cản đường, mà ngay cả Phù Quang cũng không dám tới gần bọn họ.
Linh Tôn là cấp bậc thần thú gì, nàng không rõ ràng lắm, tuy nhiên Nến Đỏ cùng Linh Tôn ngoại mạo giống nhau, cho nên, bọn họ hẳn là thần thú có cùng cấp bậc đi.
Cho dù Nến Đỏ tuổi còn nhỏ một chút, không có sức uy hiếp mạnh mẽ như Linh Tôn, tuy nhiên tuyệt đối trấn áp được linh thú bên ngoài rừng rậm Phù Quang này.
Hoàng Bắc Nguyệt nghĩ xong, nhảy từ tường thành xuống, nháy mắt, thân ảnh màu đen hòa vào đêm đen.
***** Bắc Nguyệt hoàng triều ****