Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1075: Ngoái đầu nhìn lại cười 1

Tác giả: Lộ Phi
Chọn tập

Bởi vì hôn lễ của Bắc Nguyệt quận chúa nên sứ thần mỗi nước đều tới Thành Lâm Hoài, không ít tiểu thương cũng nhân cơ hội vào thành, mang theo thương phẩm chuẩn bị kiếm chác.

Trừ tiểu thương còn có dị sĩ tài ba ở mỗi nước, trong đó luyện dược sư cùng y sư là nhiều nhất.

Thành Lâm Hoài náo nhiệt hơn gấp mấy ngày thường, mỗi ngày trên đường cái người qua lại tấp nập, rộn ràng nhốn nháo.

Hoàng thượng rất coi trọng hôn lễ lần này, không khác gì đại hôn chính mình, không chỉ đại xá thiên hạ còn sai người chuẩn bị tiền đồng cùng tiền bạc, chỉ cần dân chúng chúc mừng đại hôn của quận chúa đều được tiền lì xì phong thưởng.

Cho nên mấy ngày gần hôn lễ, hủy bỏ lệnh cấm đi lại ban đêm, có đôi khi Thành Lâm Hoài trắng đêm tiệc rượu vui vẻ, náo nhiệt hơn cả treo đèn ăn tết.

Nguyệt Dạ luôn luôn không thích ồn ào, cho nên chỉ lẳng lặng đứng trong Tỏa Nguyệt Lâu chuyên tâm tu luyện.

Sau khi dựng lại linh thể, tướng mạo của nàng khác trước rất lớn, cho nên không ai biết nàng là ai, trong dịch quán cũng chỉ biết thường xuyên có người mặc áo đen, lãnh khốc lạnh nhạt đến đây, bởi vì cũng không cố gắng ẩn giấu, nói chuyện bình thường, bởi vậy đoán là bạn cũ của Bắc Diệu vương nên cũng không suy nghĩ nhiều.

Tối đêm hôm nay, Nguyệt Dạ cũng vừa tu luyện xong, náo loạn cùng Yểm một chút khó chịu sẽ tới dịch quán tìm Phong Liên Dực.

Trên đường cái nhiều người, nàng để cho tiện ít đi cửa chính, nhặt hẻo lánh không người nào sau khi hạng đi, từ cửa sau tiến vào dịch quán trung.

Bình thường lúc rãnh rỗi ở dịch quán, Phong Liên Dực sẽ đánh đàn, hơn nữa như là biết nàng khi nào đến, mỗi lần nàng vừa đến cũng có thể nghe được tiếng đàn ngân nga.

Nhưng hôm nay mãi đến bên ngoài sân cũng không nghe được tiếng đàn.

Nguyệt Dạ chế giễu, vuốt vuốt vạt áo liền bay từ ngoài tường vào, mặt không đỏ tim không đập mạnh, không hề có cảm giác có tật giật mình.

Mới vừa vào liền nghe thấy tiếng người nói chuyện, Nguyệt Dạ giật mình khi nghe thấy giọng nói có vài phần quen thuộc.

“Việc này làm phiền bệ hạ, nếu thật sự có thể trị được đoi mắt cho Bắc Nguyệt, ta cùng phụ hoàng vô cùng cảm kích.” Tiếng nói trầm thấp này có vẻ là Chiến Dã.

Từ lần hắn mang Ngàn năm huyền Tử Linh quy mai rùa tới đã không gặp lại hắn.

Sau khi dựng lại linh thể, tướng mạo khác trước, Nguyệt Dạ cũng mấy lần muốn đi tìm hắn, nhưng không biết gặp mặt nên nói thế nào, hơn nữa trong lòng nàng thật không muốn lại quấy rầy cuộc sống tĩnh lặng của Chiến Dã.

Để hắn nghĩ nàng từ nay về sau biến mất không xuất hiện nữa cũng là một chuyện tốt.

Cũng giống như Lạc Lạc vậy.

Vốn tưởng rằng trái tim của mình đủ lạnh, mọi việc như ý sẽ không thấy khổ sở trong lòng.

Nhưng ngày đó ngẫu nhiên nhìn thấy thiếu niên vẻ mặt lạnh lùng tôn quý Lạc Lạc cưỡi ngựa đi qua trên đường cái đột nhiên khiến nàng khó chịu.

Mà hiện tại lại nghe đến tiếng nói của Chiến Dã càng thấy áy náy cùng đau lòng.

Nàng đứng trong chốc lát, nỗi lòng lo lắng, không nghe thấy bên trong nói cái gì nữa, chờ đến lúc nàng ngẩng đầu đột nhiên kinh ngạc.

Chiến Dã từ hành lang bên kia bước lại, hướng tới trong viện.

Nghĩ hắn vì tránh đường cái náo nhiệt nên muốn rời khỏi từ cửa sau, nhưng không ngờ hai người lại tình cờ gặp được.

Trong dịch quán thanh tịnh, trừ thủ vệ thì chỉ có hai ba người hầu, những người còn lại đều ở ngoại viện, bởi vậy hiện tại chính là Phong Liên Dực tiễn Chiến Dã ra.

Hai người từ nhỏ quen thân, lúc không có người ngoài liền thoải mái tán dóc vài câu, chuyện trò vui vẻ, vứt bỏ lễ tiết quy củ rườm rà.

Nguyệt Dạ muốn tách khỏi đã không còn kịp nữa, cặp mắt tinh tường của Chiến Dã liếc mắt một cái đã chứng kiến một người duy nhất trong hậu viện.

Đứng ở dưới góc tường, rõ ràng là vừa leo tường vào……

Nguyệt Dạ hôm nay mặc một bộ trường bào màu trắng ngà, cổ áo tinh sảo cùng hoa văn trên cổ tay áo đều là A Lệ Nhã tỉ mỉ thêu thùa, đai lưng màu lam nhạt quấn bên hông, eo tinh tế không đủ một nắm ôm.

Trường bào thiết kế theo phong cách của nam giới, nhưng A Lệ Nhã có tâm, lúc cắt may điều chỉnh kiểu dáng có chút phiêu dật, thêm vài phần âm nhu.

Yểm vừa nhìn loại này liền thích, đáng tiếc A Lệ Nhã không cho hắn, cũng không làm một bộ màu đỏ y hệt như thế. Yểm chỉ vì chuyện nhỏ này mà giận dỗi với Nguyệt Dạ.

Nguyệt Dạ cũng không phải kẻ tầm thường, vì muốn chọc tức hắn nên cố ý mặc bộ đồ này nghênh ngang đi đi lại lại ở trước mặt Yểm, sau khi hắn tức giận bỏ đi mới cao hứng mặc ra ngoài.

Cho nên nàng giờ phút này hoa phục tinh xảo, khí chất cao quý, khác hẳn hình tượng ngày xưa.

Hơn nữa khuôn mặt cũng khác trước, cho nên Chiến Dã gặp nàng cũng ngẩn ra, ánh mắt vừa chạm vào nàng cũng không rời ánh nhìn đi được.

Chưa từng thất thố nhìn nàng đến kinh ngạc như vậy, nhưng lúc ý thức được thì đã không thể vãn hồi rồi.

Cô gái này ở trong viện của Phong Liên Dực mà không có ai đến ngăn trở, xem ra cũng thường xuyên tới, thân phận của nàng hẳn không cần nhiều lời, là phi tử của Phong Liên Dực hoặc là…

Đời này là lần đầu tiên nhìn chằm chằm một phụ nữ cảm thấy thật thất lễ, bởi vậy Chiến Dã mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, chậm rãi rời ánh nhìn đi.

Lần này Nguyệt Dạ đúng là cố ý lặng yên không một tiếng động đi vào, bởi vậy Phong Liên Dực cũng không nhận thấy được nguyên khí trên người nàng, lúc nhìn thấy nàng cũng lắp bắp kinh hãi.

“Nàng là…..”

Phong Liên Dực ngước mắt màu tím liếc nhìn Nguyệt Dạ, muốn nhìn biểu tình của nàng xem có muốn tiết lộ thân phận cho Chiến Dã biết hay không?

Tâm tư của nàng luôn luôn khó nắm bắt, từ sau khi trở về cũng chưa bao giờ nhắc tới Chiến Dã, bởi vậy hắn không xác định được tâm ý của nàng.

Cho nên nhất thời do dự, không biết nên giới thiệu thế nào cho tốt.

Hắn bên này do dự, mà bên kia Nguyệt Dạ lại hất cằm lên, môi đỏ mọng khẽ mở, cười nói: “Tại hạ Hí Thiên.”

Hơi thở đột nhiên bị ngừng trệ, ánh mắt Chiến Dã vừa rời đi đột nhiên lại như tia chớp chuyển qua nàng, đồng tử co rút nhanh, khuôn mặt lãnh khốc tràn đầy thần sắc khiếp sợ.

“Hí……” Miệng mấp máy nói ra một chữ, đột nhiên cảm giác toàn bộ tiếng nói đều bị chặn lại trong cổ họng, cố thốt lên lời mà không được.

Một cảm giác chua xót từ trái tim lan tràn ra.

Cô gái kia trấn định nhìn vào mắt hắn, nhìn thanh lạnh không có sóng nhưng lại hàm chứa ý cười nhợt nhạt.

Mặc dù lãnh ngạo nhưng lại có sức mạnh khiến người ta cảm thấy an tâm, đúng là chỗ đặc biệt nhất của nàng.

Chiến Dã ngơ ngẩn, một câu cũng không nói nên lời, nhìn hắn như vậy, Nguyệt Dạ không thể làm gì khác hơn là trao đổi ánh mắt với Phong Liên Dực.

Hắn lập tức hiểu ý, Phong Liên Dực mỉm cười, ôn hòa nói: “Hoa nở phía trước viện, chi bằng thái tử qua ngồi một chút đi, ta đi pha trà.”

Hắn luôn chăm sóc ôn hòa nàng, thói quen của nàng, sủng nàng, muốn làm cái gì thì làm cái đó, hắn chưa bao giờ quan tâm, chỉ cần nàng cao hứng là được.

Núi đao biển lửa, nàng muốn đi cũng không thành vấn đề, bồi nàng đến cùng.

Mỉm cười xoay người rời đi, nhìn bóng lưng của hắn, Nguyệt Dạ trong lòng sinh ra một tia cảm kích cùng áy náy.

Tuy nhiên Chiến Dã ở đây, không phải lúc nàng miên man suy nghĩ, cho nên sắp xếp lại tâm tình cười nói: “Cùng đi thôi.”

Chiến Dã không nói gì, xoay người, bước chân từ tốn đi tới.

Đầu mùa xuân, trong viện hoa đào hoa lê đè khom đầu cành, cánh hoa theo gió bay xuống, rụng đầy một vườn.

Bước chân nhẹ nhàng không một tiếng động giẫm xuống cánh hoa tinh tế, như không có người đi tới.

Chiến Dã nhíu mày, đột nhiên xoay người, ánh vào mi mắt là một khuôn mặt thanh lệ cười dài.

Đôi mắt đen nhánh sinh động, lặng lẽ mang theo ý cười, mũi khéo léo tú lệ, môi như hoa đào đầu cành nở rộ, mới mẻ đầy đặn, khóe môi độ cong rất nhu hòa, chiếc cằm nhọn tinh sảo xinh đẹp tuyệt trần.

“Lúc đầu nhìn thấy khuôn mặt này cũng thấy rất xa lạ.” Nguyệt Dạ nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nói, Chiến Dã trầm mặc, nguyên nhân rất lớn là vì khuôn mặt xa lạ này.

“Kỳ thật ngươi biến thành cái dạng gì cũng được.” Chiến Dã thấp giọng nói.

Nguyệt Dạ ngẩng đầu nhìn hắn, thẳng thắn thành khẩn nói: “May mà ngươi đưa tới ngàn năm huyền Tử Linh quy mai rùa, ngày đó bởi vì có chuyện nên ta phải rời đi sớm……”

“Ta biết.” Chiến Dã cười nhẹ, khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc vì một nụ cười nhẹ mà hiện ra vài phần nhu hòa, “Hí Thiên, chúng ta luôn không có duyên phận, đây chẳng lẽ là ý trời?”

Nguyệt Dạ ngẩn ra, không ngờ Chiến Dã luôn luôn lạnh lùng mà lại nói ra những điều như vậy.

Nhẹ nhíu mày, nhìn nụ cười trên mặt Chiến Dã chậm rãi trở nên khổ sở, nàng muốn mở miệng, trong lòng lại chua xót, muốn nói gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

“Không cần phải nói gì cả.” Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, giơ tay lên gạt vài sợi tóc đen tán lạc trên khuôn mặt nàng ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng vào da mặt, hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn chịu đựng khát vọng trong lòng, rời ngón tay đi.

“Ta không muốn nhìn thấy bộ dáng ngươi khổ sở, có thể cười một cái không?” Tiếng nói trầm thấp hơi chua xót.

Nguyệt Dạ giương khóe miệng lên, cố gắng cười thật tươi.

Chiến Dã thấp giọng cười rộ lên, tâm tình tựa hồ sáng sủa một chút, giơ tay lên hứng cánh hoa rơi tán loạn, vẻ mặt bình thản giữa làn mưa hoa.

“Trước kia ta một mực nghĩ nếu từ nhỏ bảo vệ Bắc Nguyệt, chăm sóc cho Bắc Nguyệt thì kết cục của chúng ta nhất định sẽ khác.”

Vừa nói, hắn dừng một chút rồi cười tự giễu.

“Hiện tại ta hiểu, cho dù thời gian có quay ngược lại cũng không thể thay đổi được gì, người ta thích vẫn cách ta rất xa……”

Chiến Dã luôn luôn là người trầm mặc ít nói, từ nhỏ tính cách lãnh khốc khó gần, hôm nay hắn lại mở miệng nói nhiều như vậy khiến trong lòng Nguyệt Dạ như bị như bị cái gì đè nén lại, rất nặng nề.

Từ phía sau nhìn bóng lưng Chiến Dã cao ngất thon dài, như một ngọn núi cao thẳng, che mưa che gió ở phía trước nàng.

Nhưng bóng lưng kiên cường như vậy, giờ phút này có vài phần yếu ớt cùng cô độc.

Lúc mất đi Anh Dạ, thái tử Chiến Dã vô kiên bất tồi thoáng cái trở nên rất dễ bị tổn thương.

Chọn tập
Bình luận