“Hồ ly này quả thật rất giống ta nha!” Nguyệt Dạ không quên cười với tượng hồ ly, lần đầu tiên tới đây, bối rối chính là nhìn thấy con hồ ly này, cảm giác giống với tiểu hồ ly phong ấn mình, sờ soạng một chút, mới có thể phát hiện mật đạo ngầm.
Đi vào mật thất, Băng Linh Huyễn Điểu cũng thu nhỏ lại đi theo.
Gian mật thất này không lớn, nhưng trên mặt đất bày một ít dụng cụ chế thuốc, một ít quyển sách trân quý cũng tùy ý phân tán.
Trừ những thứ ở ngoài, trong mật thất còn có một chiếc giường ngọc, từng đợt hàn khí ở phía trên thẩm thấu nhè nhẹ ra. Nữ tử dung mạo kinh diễm nằm ở phía trên, y phục không hoa lệ, nhưng sạch sẽ chỉnh tề, búi tóc đơn giản kéo, không có bất cứ châu báu trang sức gì, trên mặt một tầng son hơi mỏng, màu da thoạt nhìn hồng nhuận một ít.
Lông mi dài có chút run rẩy trước hàn khí, thoạt nhìn như là ngủ thiếp đi, tùy thời đều thức dậy.
Cái mũi thanh tú khéo léo thẳng tắp, môi sắc đỏ bừng, khóe môi hơi mím, vừa nhìn liền biết là người tính cách cường thế bá đạo.
Cho dù đã chết nhiều năm, lúc này nhìn nàng vẫn có uy lực khiếp người, khiến người ta đối với khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc tuyệt đối không có ý niệm tà ác trong đầu.
Nguyệt Dạ nhìn nàng, Băng Linh Huyễn Điểu còn muốn chạy tới chạm một chút, lại bị Nguyệt Dạ đưa tay ngăn cản.
Băng Linh Huyễn Điểu khó hiểu, Nguyệt Dạ cũng khẽ nhíu mày, cẩn thận nói: “Không nên hành động thiếu suy nghĩ, ngươi nhìn bên trên đi.”
Tay nàng chỉ chỉ phía trên giường ngọc lạnh, đối diện Hiên Viên Cẩn có một gương đồng mặt trơn bóng, qua nhiều năm vẫn sáng rõ ràng, ánh vào dung nhan như ngọc của Hiên Viên Cẩn.
“Hiên Viên Cẩn là một thiên tài, cảm thấy hứng thú với võ học cùng thần khí, thực lực cường đại, thử hỏi một nữ tử như vậy, sẽ giống nữ tử bình thường tự kỷ thích đẹp sao? cho dù chết cũng muốn chiếu gương?”
Nghe Nguyệt Dạ nói, Băng Linh Huyễn Điểu cũng chợt hiểu, âm thầm bội phục Nguyệt Dạ quan sát rõ ràng, nếu vừa rồi khinh thường, sợ rằng hậu quả rất nghiêm trọng.
Nhìn phía trên gương, Băng Linh Huyễn Điểu cũng khó hiểu:”Vậy rốt cục là làm gì bây giờ?”
Nguyệt Dạ nhặt một khối dược liệu từ mặt đất lên, ném qua, dược liệu vừa mới tới phạm vi gương chiếu xạ, đột nhiên “Xẹt xẹt” một tiếng, không còn tro bụi!
Hung hăng nuốt nước miếng, Nguyệt Dạ nhìn Băng Linh Huyễn Điểu, nói: “Gương này hẳn là Hiên Viên Cẩn chế tạo, người này thật sự là kỳ tài.”
“Có cái gương này ở đây, làm sao đến gần nàng được?”
“Chúng ta di chuyển nàng từ phía dưới.” Nguyệt Dạ chỉ chỉ phía dưới giường ngọc lạnh. Ngọc lạnh rất đặc thù, cứng rắn hơn cả thép nguội, cho nên nàng do dự một chút.
Băng Linh Huyễn Điểu nói: “Ta thử xem.”
Trên cánh, nguyên khí băng thẩm thấu ra ngoài, như lưỡi dao sắc bén cắt mặt bên của giường ngọc, dùng sức mạnh lớn nhất, nhưng chỉ để lại một dấu vết nhợt nhạt.
Nguyệt Dạ liếc nhìn, đi qua nói:”Tiếp tục.”
Băng Linh Huyễn Điểu không do dự, lại một lần nữa nguyên khí băng sắc bén cắt tới, cùng lúc đó, Nguyệt Dạ giơ tay lên, đầu ngón tay vừa động, nguyên khí màu đen đổ xuống.
Trong phong ấn hắc ngọc nhảy lên một chút, như linh thú bị bụi phủ phá chỗ yếu nhất trong nhà lao xông ra.
Trên đỉnh đầu Nguyệt Dạ lập tức chảy mồ hôi lạnh.
Nhìn hắc khí cùng nguyên khí băng của Băng Linh Huyễn Điểu giao hội một chỗ, cùng cắt trên giường ngọc lạnh. Tia lửa bắn ra, ngọc lạnh cứng rắn lập tức lộ ra lỗ hổng thật sâu!
Băng Linh Huyễn Điểu khiếp sợ nhìn nàng, nguyên khí màu đen quen thuộc này…
“Lo lắng làm gì? Tiếp tục đi!” Nguyệt Dạ lau mồ hôi trên trán, nói với Băng Linh Huyễn Điểu.
Băng Linh Huyễn Điểu vội vàng thu hồi suy nghĩ chính mình, cùng nàng hợp lực, tiếp tục cắt giường ngọc.
Nửa canh giờ sau đáy giường ngọc bị xẻo một khối, hình thành một không gian có thể chứa được một người.
“Ta vào xem.” Nguyệt Dạ nhắm mắt lại, biến thành một con tiểu hồ ly, tiến vào trong giường ngọc, cảm giác lạnh lẽo nhè nhẹ lan tràn ở trên người, nàng rùng mình, thân thể lông xù quay một vòng tròn, sau đó ngẩng đầu nhìn lại.
Tấm ván gỗ?
Đập vào mắt là một khối gỗ lim bình thường, Nguyệt Dạ ngẩn ra, trong giường ngọc vì sao có một một khối gỗ lim chứ?
Không đợi nàng hiểu rõ ràng, trên gỗ lim đột nhiên mọc ra rất nhiều chạc cây, trong nháy mắt liền biến thành dây leo vươn dài như cánh tay!
Nàng biết vì sao có gỗ lim rồi!
Nguyệt Dạ vội vàng lui về phía sau, bốn chân cũng chạy như điên ra, nhưng dây leo tốc độ nhanh hơn. “Vù” một tiếng vươn đến, cuốn lấy bụng của nàng, thoáng cái kéo nàng đi vào!
Không gian không quá nửa thước, nàng muốn biến thành người thì cũng không thể xoay ra được.
Tất cả mọi thứ diễn ra trong chớp mắt, dây ở trên bụng càng quấn càng chặt, cơ hồ không thở nổi! Bên ngoài Băng Linh Huyễn Điểu đã sớm nghe thấy động tĩnh, vội vàng tiến lên cứu nàng.
Song không ngờ chính là chiếc gương chiếu lên giường ngọc đột nhiên mở rộng phạm vi chiếu xạ, bao phủ toàn bộ giường ngọc.
Băng Linh Huyễn Điểu vừa tới gần, trên người hàn băng lập tức bị hòa tan hơn phân nửa!
Hắn không thể không lui trở về, khiếp sợ nhìn tiểu hồ ly dưới giường.
“Đau quá!” Nguyệt Dạ hô to một tiếng, dây leo như muốn quấn đứt thân thể, vài dây leo cùng tiến lên, quấn quít lấy tứ chi, chẳng kịp thở.
Cây Tác Mạng Đằng trong Rừng rậm Phù Quang so với loại cây này không thể bì được.
Trên dây leo mang theo nọc độc, theo mũi nhọn chảy vào thân thể, tiểu hồ ly nhất thời cảm giác được trước mắt tối tăm, không nhìn thấy gì hết.
Được lắm Hiên Viên Cẩn!
Không hổ là tuyệt thế cao thủ, cho dù chết nhiều năm mà vẫn lợi hại như vậy!
Trong phong ấn Nguyệt Dạ cắn răng, âm thầm nghĩ chẳng lẽ lần này bỏ qua thân thể tiểu hồ ly? Nhưng phong ấn của nàng sẽ đặt ở đâu?
Rất nhiều ý niệm lóe lên trong đầu, Nguyệt Dạ nhìn phía trong hắc ngọc phong ấn, vì sao lúc nguy hiểm này, hắc ngọc lại không động lòng chứ? Tựa hồ chính là trơ mắt nhìn nàng bị Hiên Viên Cẩn vây chết tại đây vậy.
“Ngươi đã cùng ta là một, vì sao ngồi yên không quan tâm chứ?” Lạnh lùng nói một câu với hắc ngọc, đột nhiên cảm giác dây trói trên người nới lỏng rất nhiều.
Nàng sửng sốt, chẳng lẽ sau khi mắng thật sự có hiệu quả?
Loáng thoáng ngửi thấy mùi hoa, tiểu hồ ly kiệt lực mở to mắt, phát hiện dây leo đang trói chặt mình, giờ phút này phía trên nở đầy hoa hồng, từng đóa hoa nở rộ, cánh hoa phức tạp xếp, hết sức xinh đẹp.
Đây là…
Một tay đưa qua, ngăn dây, ôm nàng ra, thật nhanh lui lại, va vào vách tường, một chân quỳ xuống
“Đồ đần!” Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng mắng phẫn nộ, nhưng lại mang theo vẻ thân thiết nhỏ nhoi không dễ phát hiện.
Nguyệt Dạ kinh ngạc, hóa ra là Yểm…
Trong lòng chợt thấy ấm áp, quen hắn không lâu, nhưng hắn lại cứu mình nhiều lần, mà lần này suýt mất cái mạng nhỏ.
Nàng áy náy, thấp giọng nói một câu: “Cám ơn.”
Yểm buông nàng ra, giao cho Băng Linh Huyễn Điểu, khẩu khí lãnh đạm nói: “Các ngươi rời đi, không nên đánh chủ ý đến nàng.”
Trong lòng căng thẳng, biết Yểm có ý gì, nàng muốn mượn thân thể Hiên Viên Cẩn, linh thể cường đại như vậy rất thích hợp, đúng là nàng rất khao khát, không có linh thể, nàng sao cố gắng được, thực lực lại mỏng manh.
Nghe Yểm nói chuyện hôm nay, biết quá khứ hắn cùng Hiên Viên Cẩn nhất định tình ý thâm hậu. Nàng bản tính quá mức lãnh huyết, không cân nhắc cảm thụ hắn.
“Ta cũng bất đắc dĩ.” Nguyệt Dạ gian nan ngẩng đầu, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng Yểm.
Cả người mặc y phục màu đỏ yêu dị, vì cứu nàng mà bị ánh gương quỷ dị bổ xuống, trên vai máu thịt lộ ra, nàng càng áy náy, muốn nói xin lỗi, Yểm lại thản nhiên nói:”Ta hiểu tâm tình của ngươi, nếu là Cẩn nhi, nàng cũng sẽ nghĩ như vậy.”