“Gặp, có điều ta không có việc gì, ta sẽ nhanh trở về, đám người Công chúa Anh Dạ ổn không?” Nghe thấy Nến Đỏ lấy thành công “Bọ cạp mắt xanh hàn băng”, Hoàng Bắc Nguyệt cao hứng một chút, chỉ cần lấy được bảo bối là tốt rồi, các chuyện khác không cần bận tâm.
Nến Đỏ nói: “Chủ nhân yên tâm, công chúa và Tào công tử đều ổn.”
“Ừ, các chuyện khác chờ ta về, ngươi nói cho Công chúa Anh Dạ không cần lo lắng cho ta, để Anh Dạ cùng Tào công tử nói chuyện cẩn thận một chút, “Âm Dương Kính” của Ngụy võ thần rất lợi hại.” Hoàng Bắc Nguyệt dặn dò.
“Vâng.” Nến Đỏ nói xong, cũng không dài dòng, nàng rất tin tưởng năng lực Hoàng Bắc Nguyệt, nàng nói không có việc gì thì sẽ không có việc gì, nghe được tiếng nàng là tốt rồi.
Nói chuyện với Nến Đỏ xong, Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu nhìn Phong Liên Dực, nhưng lại phát hiện hắn nhắm mắt lại, dựa vào thân cây như ngủ thiếp đi.
Trên ngực vẫn không ngừng chảy máu đen, nhìn dựng cả tóc gáy.
Đau nhức như thế làm sao hắn ngủ được?
Hoàng Bắc Nguyệt cau mày hô một câu: “Hoàng thượng?”
Trống rỗng trong đất tuyết, không có bất cứ lời đáp lại, nàng thầm nghĩ Tu La vương Phong Liên Dực làm sao biết đùa, hắn vẫn không nhúc nhích, chẳng lẽ là đau đến ngất đi?
Nghĩ như vậy, nàng cũng không sợ hãi, hôm nay Phong Liên Dực không cần phải dùng loại phương pháp này để xử lý nàng.
Chậm rãi đi về chỗ hắn, mới đạp xuống tuyết phát ra tiếng răng rắc răng rắc, tiếng động đặc biệt thanh thúy, hắn không có cực nhỏ phản ứng.
Hoàng Bắc Nguyệt đi tới trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, theo ánh tuyết thấy rõ sắc mặt hắn thật sự tái nhợt đáng sợ, mồ hôi trên trán chảy ra, cũng phủ một tầng băng sương, làm bộ dáng của hắn thoạt nhìn tiều tụy vài phần so với bình thường.
Tuy nhiên, vẫn là khuôn mặt cực kỳ tuyệt mỹ, khuynh quốc khuynh thành, liếc mắt một cái thất thần hơn nửa ngày, cảm giác chính mình đi lạc.
Nàng định lực siêu nhiên, không giống người bình thường thấy hắn ngơ ngác địa ngu ngốc sẽ không động.
Lén lút vươn tay, giựt băng gạc bừa bộn trên lồng ngực hắn, tinh tường nhìn thấy vết thương kia. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy “kiệt tác” của mình, trước đó đã biết rất nghiêm trọng, tuy nhiên hiện tại chứng kiến mới hít vào một hơi.
vết thương chảy ra máu đen thoạt nhìn như thối rữa, lan đến tận bên trong cơ thể, dường như muốn xuyên thấu tâm can hắn.
Hóa ra sau khi bị “phệ tâm đan” ăn mòn, vết thương sẽ kinh khủng như vậy.
Tuy nhiên nàng đến bây giờ chưa từng hối hận đả thương hắn thành như vậy, nàng trong lòng xác định, nếu lúc ấy không làm như vậy, người bị thương quá nặng sẽ là nàng!
Đánh nhau với nàng chính là Tu La vương, không phải Phong Liên Dực.
Nhìn vết thương của hắn có chút sợ run, đột nhiên lông mi hắn run lên một cái, Hoàng Bắc Nguyệt đình lùi tay lại, nhưng một tay chộp lấy cổ tay nàng, trong nháy mắt khiến nàng không thể nhúc nhích.
Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, trong giây lát gặp một đôi mắt màu tím thâm thúy khiến nàng kinh hãi. Đôi mắt xinh đẹp như mưa đêm gắt gao quấn quít lấy nàng. Nàng vừa nhìn đột nhiên không cách nào thoát ra, chỉ kinh ngạc đối mặt với hắn.
Con ngươi của nàng trắng đen rõ ràng, trong suốt không chút hỗn tạp, ánh tuyết chiếu sáng con ngươi tỉnh táo vắng lặng, không một tia gợn sóng, cho dù có hiện qua mơ hồ, nhưng rất nhanh biến mất. Ánh mắt trong trẻo sắc lạnh, bài xích bất cứ kẻ nào bên ngoài.
Dưới cái khăn che mặt hồng nhạt, dung mạo thanh lệ như ẩn như hiện, mi như họa núi xa, mũi cao thẳng xinh đẹp tuyệt trần, môi hồng nhạt nhẹ nhàng mím, môi trên cong cong toát vẻ khinh miệt mà lãnh ngạo.
Nàng đêm nay trang điểm rất đậm, mê hoặc lẳng lơ, như một con búp bê trung quốc điêu khắc cẩn thận. Nhưng dưới lớp trang điểm, ánh mắt lạnh lùng trong trẻo không thể che giấu được.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau trong chốc lát, trong lúc đó tuyết lại rơi, từng mảnh bông tuyết từ bầu trời đêm rơi xuống, mưa tuyết rơi bao quanh hai người.
Một mảnh bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên lông mi Hoàng Bắc Nguyệt, ánh mắt nàng phản xạ có điều kiện nhẹ nhàng chớp một cái.
Lần này tựa như ma chú, trong nháy mắt khiến nàng thoát khỏi ánh mắt thâm thúy của hắn.
“Ngươi không phải sợ máu sao?” Phong Liên Dực vẫn cầm lấy tay nàng, giọng nói thoáng khàn khàn.
Hoàng Bắc Nguyệt nhếch môi, nói: “Ta càng sợ ngươi chưa tỉnh lại, không ai đưa ta về.”
Lúc nàng nói chuyện, hơi thở thổi qua lụa mỏng phiêu diêu trên hai gò má. Hơi thở thản nhiên vung qua chóp mũi, hắn đột nhiên cầm chặt cổ tay, kéo nàng nhích lại gần mình một ít.
“Phụ nữ to gan.” Hắn cười nhẹ nhìn nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười.
Hắn giơ tay lên, muốn kéo chiếc khăn che mặt xuống, đột nhiên xa xa có ánh lửa chiếu đến, tiếng la vội vã vọng lại.
“Bệ hạ! Bệ hạ!”
Hoàng Bắc Nguyệt thân thể dựa vào phía sau, giãy cổ tay bị hắn nắm được nói: “Người của ngươi tới.”
Phong Liên Dực không vui nhíu mi, ngón tay chậm rãi thả nàng ra.
Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, ngẩng đầu nhìn trên sườn núi cách đó không xa. Một đám Người của Thành Tu La đuổi về bên này, phía sau bọn họ hình như có vài người.
“Phu nhân! Phu nhân của ta đâu?” tiếng hô to hổn hển, “Nếu phu nhân của ta xảy ra chuyện gì ở Nước Bắc Diệu, bổn công tử không để yên các ngươi! Nhất định sẽ khiến Nước Nam Dực khơi động binh đao!”
“Vì một phụ nữ mà thôi, Tào công tử, chú ý thể diện!” Công chúa Hi Hòa uy nghiêm quát lớn.
Tào công tử luôn luôn hèn nhát trước mặt nữ tử hiếm khi kiên cường vùng lên, phẫn nộ nói: “Ta chẳng bận tâm gì hết, phu nhân ta nếu xảy ra chuyện, ta cũng không sống được”.
Lời nói tức cười lọt vào tai người khác đều cười nhạo Tào Tú Chi vì một nhi nữ tình trường mà ngu xuẩn, quả thật là loại phong lưu, vì phụ nữ không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác.
Tuy nhiên, đám người Hoàng Bắc Nguyệt nghe được lại hiểu theo nghĩa khác.
Tào Tú Chi mặc dù không có tác dụng gì, nhưng lúc mấu chốt có thể phát huy một chút tác dụng.
Quả thật, trước khi đi Chiến Dã đã dặn dò, nếu Bắc Nguyệt quận chúa xảy ra chuyện gì, mặc kệ mấy thế hệ Tào gia công huân, Phủ Hoài Bắc Hầu cho dù hùng cứ nhất phương cũng sẽ bị tiêu diệt!
Có uy hiếp như vậy, dọc đường đi Tào Tú Chi sao có thể không tận tâm hết sức hầu hạ cô nãi nãi này như lão tổ tông chứ.
Hơn nữa vẫn có Công chúa Anh Dạ, nếu Bắc Nguyệt quận chúa có tổn thương cực nhỏ, e rằng hắn chẳng thể trở lại Nước Nam Dực, bị Công chúa Anh Dạ lột da ở đây mất!
Hắn Tào Tú Chi thích phụ nữ, đồng thời cũng tôn trọng, trân trọng phụ nữ, cho dù hôm nay không phải là Bắc Nguyệt quận chúa mà là bất cứ tiểu mỹ nhân nào, hắn cũng sẽ tận lực tìm kiếm, tuyệt đối không hàm hồ.
Công chúa Hi Hòa không biết điều này, bà căn bản không biết Hoàng Bắc Nguyệt cùng Công chúa Anh Dạ đi theo, nếu biết, bà sẽ không lớn mật gặp mặt Ngụy võ thần ở Nước Bắc Diệu.
Răn dạy Tào Tú Chi xong, phía trước Người của Thành Tu La liền đẩy nhanh tốc độ đuổi về phía trước. Bọn họ ngẩng đầu, chỉ thấy phía trước ánh lửa lấp lánh chiếu tới hình như có người!
Tào Tú Chi vui mừng khôn xiết, vừa nhìn ánh lửa chiếu kết luận đúng là Hoàng Bắc Nguyệt, lập tức chạy như điên tới, hoàn toàn không để ý hình tượng chính mình.
“Phu nhân! Phu nhân a!”
Tào Tú Chi không để ý ánh mắt của mọi người, một mực chạy đến trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt, không có cốt khí quỳ xuống, ôm chân nàng khóc kể.
Cử động này thật sự chấn kinh mọi người.
Người chạy tới trừ người của Thành Tu La cùng Nước Bắc Diệu, còn có người của Nước Nam Dực, Nước Tây Nhung, Nước Đông Ly. Nhìn thấy tình cảnh này, mỗi người đều nhíu mày, không thể nhìn được Tào Tú Chi.
Tào công tử trong lòng khổ sở người khác không hiểu được. Hắn biết Bắc Nguyệt quận chúa bị mất tích, vội vã lo lắng vô cùng, nếukhông tìm được, hắn tuyệt đối tự sát ngay lập tức!
Hoàng Bắc Nguyệt cũng không muốn hắn bị người ta coi thường, dù sao lúc này hắn đại biểu cho Nước Nam Dực, dịu dàng khom lưngkéo hắn lên cười nói: “Ta không sao, ngươi không cần lo lắng.”