Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1120: Gặp lại trên chiến trường 1

Tác giả: Lộ Phi
Chọn tập

Tiên hoàng băng hà, cả nước cử hành đại tang, nửa tháng sau, thái tử Chiến Dã đăng cơ, hắn lập tức ban bố sắc lệnh chiêu nạp hiền tài, chỉnh đốn quân đội, đưa biên giới nước Tây Nhung cùng Nước Đông Ly nối liền một dải, lợi dụng địa hình cùng thành trì ngăn cản Nước Bắc Diệu xâm phạm.

Mà cùng lúc đó, ở biên giới Nước Nam Dực cùng Nước Bắc Diệu, dân chúng tranh nhau bãi chăn nuôi nên đánh nhau, diễn biến thành quân đội hai nước giao đấu.

Đấu tranh liên tục không ngừng nghỉ, từ quy mô hỗn chiến nhỏ, quân đội nước Bắc Diệu nửa đêm lén đánh vào thành thị biên cảnh Nước Nam Dực, không kiêng nể giết hại đánh cướp, tin tức truyền về Thành Lâm Hoài, kinh động cả quốc gia.

Chiến Dã vừa đăng cơ, nhưng từ trước tới này quân quyền của Nước Nam Dực ở trong tay hắn, dưới cơn thịnh nộ, lập tức triệu tập quân đội tiếp viện.

Cứ như vậy, chiến tranh hai nước rốt cuộc bạo phát.

Chiến Dã phong Nguyệt Dạ làm Duệ hầu, một vị cao thủ Thiên Cấp được phong hầu tước cũng không có gì đặc biệt ở bất cứ quốc gia nào, nhưng nữ tử thống lĩnh quân đội xuất chiến vẫn khiến không ít người thầm không phục.

Thời đại này tôn kính kẻ mạnh, nhưng nữ tử vẫn có nhiều trói buộc.

Nhưng mặc kệ bao nhiêu đại thần trong triều thượng tấu phản đối, Chiến Dã như vẫn giữ vững lập trường, kiên trì lấy vương hầu đãi ngộ Hoàng Bắc Nguyệt.

Nàng đáng giá để bất cứ quốc gia nào làm như vậy!

Đêm khuya, một đội quân nước Bắc Diệu lặng lẽ theo đường núi hiểm trở lẻn vào biên cảnh Nước Nam Dực, từ vách núi đá quan sát thành trì cách đó không xa.

“Không được lên tiếng, bảo trì đội hình, bước từng bước qua.” Người cầm đầu hạ lệnh, người phía dưới nối tiếp truyền lệnh của hắn xuống.

Phía dưới là vách núi, ngã xuống tuyệt không thể sống, nhưng chỉ cần đi qua nơi này thì có thể tiến vào thành thị Nước Nam Dực, nội ứng ngoại hợp cùng quân ngoài thành, tất yếu chiếm được thành trì biên cảnh này!

Mang theo quân tinh nhuệ, thân thủ lợi hại, thậm chí có mấy vị triệu hồi sư, kế này tuyệt đối không có sơ hở nào!

Tất cả mọi người nín thở lặng lẽ đi trước, đột nhiên một luồng gió lạnh từ xa thổi tới, những người này đều rùng mình.

Sắp sang mùa hè, sao lại có gió lạnh như thế? Lạnh thấu xương như trời đông giá rét tháng mười!

Gió này tới rất quỷ dị, tướng lĩnh cầm đầu đột nhiên khoát tay khiến người phía sau dừng lại, cẩn thận cảm giác một chút, đột nhiên thốt lên: “Không tốt! quân phía trước chuyển lời xuống quân phía sau, rút lui! Không được loạn!”

Tướng lĩnh này tố chất không tồi, rất nhạy cảm với nguy hiểm, hơn nữa gặp nguy không loạn, thật sự là nhân tài!

Đáng tiếc là ở phe quân địch, đáng tiếc, đáng tiếc…

Trong vách núi tối như mực truyền đến một tiếng cười nhẹ: “Các vị đừng chạy, trong vách núi này bị ta chôn tạc đạn, mặc kệ chạy nhanh cũng chỉ còn đường chết”.

Giọng nói dễ nghe êm tai này là của phụ nữ, nhưng lúc này nghe tiếng cười còn đáng sợ hơn ma quỷ ở Địa ngục!

Tướng lĩnh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn một chỗ nào đó trong bóng tối: “Ngươi là…?”

Ánh sáng Băng tuyết trong suốt đột nhiên xuất hiện trong bóng tối, Băng Loan Điểu khổng lồ mở cánh, gió lạnh thổi trúng vách núi, đập vào mặt mọi người khiến đau đớn.

“Băng Linh Huyễn Điểu!”

“Là Băng Linh Huyễn Điểu! Cô ta là Duệ hầu của Nước Nam Dực, là cao thủ Thiên Cấp trong lời đồn!”

Trong binh lính có triệu hồi sư, kiến thức rộng rãi, liếc mắt đã xem thấu thân phận người đến.

Tướng lĩnh đột nhiên chấn động, đột nhiên đi nửa bước về phía trước, Băng Linh Huyễn Điểu chiếu sáng khuôn mặt anh tuấn cương nghị của hắn.

Ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, trong nháy mắt có ảo giác như chứng kiến tư thế cô gái tóc đỏ oai hùng hiên ngang đi tới.

Thiếu nữ xa lạ mặc y phục đen từ trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu đứng lên, nhìn tướng lĩnh cười một tiếng: “Vũ Văn Địch, không ngờ lại có một ngày xung đột vũ trang với ngươi.”

“Hoàng Bắc Nguyệt?” Vũ Văn Địch thì thào nói, rất nhanh bình phục cảm xúc kích động.

Trước khi tới, bệ hạ đã từng nói, hiện tại dung mạo thân thủ của Hoàng Bắc Nguyệt đều không phải là Hoàng Bắc Nguyệt năm đó, để hắn đừng kinh ngạc, lưu ý đối phó là được.

Lúc nói những lời này, không nhìn thấy trong mắt bệ hạ có bất cứ tình ý gì, dường như chỉ nhắc đến một đối thủ chưa bao giờ gặp mặt mà thôi.

Vũ Văn Địch trong lòng khiếp sợ, không biết bệ hạ cùng Hoàng Bắc Nguyệt xảy ra chuyện gì, nhưng giờ phút này nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt, hắn đã có thể hiểu rõ ý tứ trong lời nói của bệ hạ.

Thực lực nữ nhân này bây giờ rất đáng sợ…

“Ta cũng không ngờ đụng độ với ngươi ở đây.” Vũ Văn Địch sắc mặt nghiêm túc, liếc nhìn vách đá phía dưới.

Nếu phía dưới thật sự bị nàng chôn tạc đạn thì hắn mang theo quân tinh nhuệ tới sợ rằng toàn quân sẽ bị diệt trong hôm nay.

“Trên chiến trường chỉ có sống chết, không có tình nghĩa, cho nên lúc này đừng trách ta không nương tay”

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn cười cười, khống chế Băng Linh Huyễn Điểu bay cao, réo rắt huýt sáo, nhất thời, trong không khí liền tràn ngập mùi ka-li ni-trat.

“Chạy! Chạy mau a!” Binh lính kinh hoảng hô to, trong thời gian ngắn, trên con đường nhỏ hẹp trên vách đá vang lên tiếng gào khóc thảm thiết, quang cảnh hỗn loạn, người xô người, không cẩn thận ngã xuống vách núi vạn trượng.

Chỉ có một số triệu hồi sư thực lực không tồi coi như tỉnh táo, vội vàng triệu hồi ra linh thú chính mình, rời khỏi vách đá này.

Vũ Văn Địch vừa lui vừa trừng mắt nhìn Hoàng Bắc Nguyệt giữa không trung, mặc dù ngửa thấy mùi ni-trát ka-li, nhưng chờ mãi không thấy tiếng nổ liền biết, nha đầu kia đang đùa giỡn.

Nhưng quân tâm đang loạn, dưới tình huống tử thương vô số, muốn ổn định quân tâm thì đâu dễ làm?

Nhìn nụ cười xinh đẹp trên mặt nàng, Vũ Văn Địch lạnh lùng nói: “Lần này coi như ngươi lợi hại!”

Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhíu mày, ác hơn còn ở phía sau đây!

An toàn rời khỏi đường nhỏ trên vách đá, binh lính vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi thì từ bên cạnh rừng cây đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, họ giơ đuốc, mặc y phục đỏ tươi sáng, nhìn thấy người liền chém chém giết giết!

Diêm vương muốn ngươi chết vào canh ba, sao có thể cho ngươi sống đến canh năm?

Khóe miệng nhếch lên cười lạnh, nhìn Vũ Văn Địch theo Hoả mục Chim đại bàng, mang theo hơn mười vị cao thủ còn lại vội vàng rời đi, Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên giương giọng mở miệng.

“Vũ Văn Địch, trở về nói cho Phong Liên Dực, muốn đối nghịch với ta thì những tiểu mưu kế đều vô dụng! để hắn quang minh chính đại đánh với ta trên chiến trường, nếu không ta sẽ đánh tới Nước Bắc Diệu, bắt sống hắn!”

Giọng nói quanh quẩn trong đêm tối, Vũ Văn Địch mặc dù chưa đáp lại, nhưng nàng biết hắn tuyệt đối nghe thấy, cũng tuyệt đối sẽ truyền nguyên lời nói cho Phong Liên Dực!

“Vương! Có muốn đuổi theo hay không?” Bên vách đá, người mặc y phục đỏ là đám người A Tát Lôi.

Sau khi trở về từ rừng rậm Phù Quang, những người này lập tức đi theo nàng tới biên cảnh.

Nhìn khuôn mặt tuổi trẻ bồng bột tinh thần phấn chấn, Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: “Không cần, để mấy người sống trở về truyền tin.”

“Chiêu này của vương quá lợi hại! Vũ Văn Địch không thể tưởng tượng được hắn bọ ngựa bắt ve ở phía trước, phía sau vẫn còn chim sẻ!”

Hoàng Bắc Nguyệt đáp xuống mặt đất, đám người A Tát Lôi liền cao hứng vây lại.

Hoàng Bắc Nguyệt nói: “Vũ Văn Địch không bị thua mà nhụt chí, hắn tương lai nhất định nhiều đất dụng võ, không thể khinh thường.”

Nàng tiếp nhận hệ thống huấn luyện quân sự hiện đại hoá, trong lòng quen thuộc mưu lược cổ đại, muốn hành động ngầm dưới mí mắt nàng thì tuyệt đối không thể.

Tuy nhiên nàng cũng không phải cao thủ quân sự thực sự, trên chiến trường thay đổi bất ngờ, người có kinh nghiệm bách chiến mới là đáng sợ nhất.

Mọi người gật đầu, tuy nhiên lần đầu giao phong với Nước Bắc Diệu lấy được thắng lợi vẫn đáng ăn mừng, mọi người ôm Hoàng Bắc Nguyệt, ồn ào đòi đi về uống rượu, vô cùng cao hứng đi.

Sau khi bọn họ rời khỏi không lâu, ánh trăng chiếu vào bên vách núi, trong rừng người chết đều bị vứt vào vách núi, máu ấm cũng dần dần đông lạnh.

Nhưng gió thổi qua vẫn mang theo mùi tanh.

Dường như theo mùi máu tươi mà đến, một bóng dáng yêu hồng đột nhiên đáp xuống nơi vừa diễn ra thảm sát.

Giẫm vết máu khô cạn trên mặt đất, bóng dáng chậm rãi xoay người lại, một mặt nạ tuyệt mỹ xuất hiện trong ánh trăng sáng tỏ.

Mặt nạ đẹp đến tinh xảo không tỳ vết, thấy thế nào cũng khiến lòng người mê mẩn.

Sau mặt nạ, con ngươi màu đỏ âm lãnh quỷ dị, như ác ma không có cảm tình.

Hít sâu một hơi mùi máu tươi trong không khí, sau mặt nạ phát ra tiếng hừ lạnh, ánh mắt chuyển tới thành trì cách đó không xa, trong ánh mắt vẻ khát máu càng nồng đậm.

Thân ảnh thon dài xinh đẹp tuyệt đi từng bước về phía trước, đột nhiên bị một thứ trên cây chạc cây hấp dẫn ánh mắt, bước chân liền dừng lại.

Ngọc bội xanh biếc trên nhánh cây, màu xanh trong suốt rất dễ nhìn.

Giơ cánh tay đầy vết thương đáng sợ lên, hắn bắt được ngọc bội kia, bay qua lòng bàn tay, thần sắc trong mắt chợt hiểu ra.

Đồ quen thuộc, nhưng không nhớ mọi thứ về khối ngọc bội này.

Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ tiện tay để ngọc bội xanh biếc bên hông mình, thân ảnh màu đỏ xinh đẹp trong nháy mắt biến mất ở rừng cây.

Hoàng Bắc Nguyệt bị quây uống nửa vò rượu liền tìm cớ vội vàng rời khỏi phủ tướng quân, đám tiểu tử này tửu lượng đúng là càng ngày càng tốt, xem ra dự định phải uống cả đêm rồi?

“Vương! nửa đường đào tẩu rất không tiền đ!” A Tát Lôi cầm nửa bình rượu đuổi theo ra.

Hoàng Bắc Nguyệt xoay người cười nói: “Ta rơi đồ, đi tìm một chút sẽ lập tức trở về, các ngươi uống trước!”

Nàng quả thật mất đồ, trước cùng Mặc Liên đi dạo phố mua ngọc bội, mặc dù không phải vật quý giá đặc biệt, tuy nhiên quen mang theo người. Mặc Liên là người mẫn cảm, hắn đưa đồ gì không dễ đánh mất.

Lại nói tiếp, khối ngọc bội này có lẽ ngay cả Mặc Liên cũng không nhớ rõ, hắn lúc ấy mù, không biết bị gian thương nào lừa gạt, mua một khối ngọc đắt như vậy đưa cho nàng.

Chọn tập
Bình luận