Trên người nàng khí thế quá mạnh mẽ, tác động tới Phương Pháp Tây hồi lâu không thốt ra câu gì được.
Thật sự là lạ, chỉ là một cái hồn phách sao lại có khí tức cường đại khủng bố chứ?
“Ngươi muốn dựng lại linh thể?” nhưng Ô Lạp lại đột nhiên nói.
“Xem ra ngươi biết gì đó.” Nguyệt Dạ chuyển hướng hắn, cười nhẹ nhìn người lùn vừa bị rã đông nhưng vẫn lạnh run.
“Ta……” Ô Lạp vốn không muốn nói cái gì nữa, nhưng vừa nhìn thấy băng vũ rực rỡ của Băng Linh Huyễn Điểu từ trên cây hạ xuống liền lập tức nói: “Dựng lại linh thể cũng không phải là việc nhỏ, không chỉ đối kháng với Tư U Cảnh, cũng là hành vi nghịch thiên, sẽ bị trời phạt!”
“Ta không muốn nghe lời này.” Nguyệt Dạ lạnh lùng “Ta chỉ muốn biết, dựng lại linh thể có thành được hay không?”
“Cũng được!” Ô Lạp nghiêm túc gật đầu,”Tuy nhiên…”
Quả nhiên Hiên Viên Cẩn không sai, trong lòng nàng thoáng yên tâm một chút.
“Tuy nhiên cái gì?”
Giờ phút này Ô Lạp đã nói ra bí mật lớn nhất, Phương Pháp Tây biết không ngăn cản hắn được, bởi vậy dứt khoát không lên tiếng, nhưng giờ phút này cũng không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn Nguyệt Dạ.
“Dựng lại linh thể, chưa từng ai thành công.”
“Trăm năm trước, có người suýt thành công, tuy nhiên nàng thiếu một vị thuốc dẫn!” Ô Lạp tranh công nói.
Nguyệt Dạ tâm tư vừa động, người trăm năm trước dựng lại linh thể không phải là Hiên Viên Cẩn sao?
Nàng suýt thành công, nói cách khác, Thất Phá Đan là hữu hiệu, nhưng thiếu thuốc dẫn!
Nàng sắc mặt bình tĩnh hỏi thăm:”Thiếu thuốc gì dẫn?”
“Một giọt máu của Dạ Vương bệ hạ!” Ô Lạp dương dương tự đắc nói, “Không ai có thể tới gần bệ hạ!”
Nguyệt Dạ hỏi: “Hắn là người chết hay người sống?”
“Đương nhiên là người sống!”
“Vậy thì tốt rồi.” nếu là người chết chỉ sợ không chắt được giọt máu nào.
Nguyệt Dạ thả tâm mà cười.
Nhìn trên mặt cô gái kia đột nhiên xuất hiện nụ cười nham hiểm, Ô Lạp cùng Phương Pháp Tây cùng rùng mình.
Để Băng Linh Huyễn Điểu cùng Tiểu Hổ nhìn bọn họ, Nguyệt Dạ mang mọi người tới một bên khác thương lượng.
“Chủ nhân, chúng ta có nên đi một chuyến Tư U Cảnh hay không?” Nến Đỏ cười hỏi, mặc dù lo lắng chỗ kia thần bí, nhưng đi theo chủ nhân vĩnh viễn không sợ chỗ nào hết.
Nguyệt Dạ gật đầu, nói: “Chúng ta hoàn toàn không biết gì về Tư U Cảnh cả, cho nên bàn bạc một chút, hai tên này nhất định sẽ không dẫn đường, nhưng muốn biết chuyện về Tư U Cảnh qua cái miệng của bọn họ thì giao cho A Tát Lôi làm.”
“Vương cứ yên tâm đi! ta thích nhất dùng nghiêm hình bức cung!” A Tát Lôi xoa tay nói.
Nguyệt Dạ cười, nói: “Chúng ta tiếp tục đi tìm Cây Bất tử, hẳn là cách nơi này không xa.”
Cát Khắc gật đầu, chuẩn bị dặn dò mọi người nhanh lên đường, đột nhiên A Lệ Nhã hô một câu: “Chi Chi đâu rồi sao không thấy?”
Lúc này mọi người mới kịp phản ứng, dường như cả thời gian dài cũng không nhìn thấy Chi Chi xuất hiện! mọi khi trong tình huống như hiện tại, nhất định nó sẽ vui vẻ ở bên cạnh.
Nguyệt Dạ phát hiện không thấy khoai tây nhi, nghĩ thầm trong Rừng rậm Phù Quang khắp nơi hung hiểm, nó nhỏ như vậy nhỡ gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ?
“Nó luôn ở trên đầu Tiểu Hổ, chỉ sợ trên đường té xuống!” Nến Đỏ lo lắng nói.
“Quay lại tìm!” Nguyệt Dạ lập tức nói, nén lại háo hức tìm Cây Bất tử mà đi tìm Chi Chi trước!
Đoàn người mang hai phạm nhân quay ngược lại.
Đốt cây đuốc chiếu sáng đường, hai ba con Phù Quang bay múa ở chung quanh, giờ phút này chứng kiến những quái vật hút máu khiến người ta hoảng hốt.
“Đó là cái gì?” A Tát Lôi đi đằng trước đột nhiên dừng lại, giơ cao cây đuốc, ánh lửa chiếu lên trên một thân cây, rất nhiều Tác Mạng Đằng quấn quanh một viên tròn tròn.
“Đúng là Chi Chi!” Nến Đỏ tinh mắt, liếc một cái liền nhìn ra, ngón tay bắn ra, cây đuốc liền bay lên chiếu ra thân thể tròn trịa của Chi Chi.
Nó bị vô số Tác Mạng Đằng quấn lấy. Tác Mạng Đằng cũng cuốn lấy lục hành trên đầu nó, bởi vậy nó không thể thi triển ảo thuật, chỉ có thể bị trói lại giữa không trung.
Tuy nhiên lạ lùng là những Tác Mạng Đằng lại không quấn chặt lấy mạng nó, chỉ quấn chặt không nhúc nhích.
Mà Chi Chi bị trói chặt khóc sưng mắt lên, nhưng không ai tới cứu nó, vì vậy nó liền…ngủ thiếp đi.
Khò khò…
Bụng nằm sấp, miệng mở ra rồi lại hợp lại, mỗi lần mở miệng ra, nước miếng liền chảy xuống, sau đó miệng thu về, nước miếng lại co lại…
“Ngủ ngon lành a!” A Tát Lôi không nhịn được nói.
Nhìn thấy Chi Chi không việc gì, tâm tình mọi người cũng buông lỏng, không nhịn được cười rộ lên, sợ bóng sợ gió một hồi, đúng là sợ bóng sợ gió một hồi a!
Nguyệt Dạ cũng thở phào một hơi, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, cười nói: “Đưa nó xuống! Hảo hảo tẩn nó một trận cho hả giận!”
Suýt hù chết tất cả mọi người!
“Vâng!” A Tát Lôi tuân lệnh, nhảy nhanh lên nhánh cây, đang muốn động thủ, đột nhiên bốn cái sừng chen chân tiến lên, đúng là hai người lùn Ô Lạp cùng Phương Pháp Tây.
“Vương tử điện hạ?” Phương Pháp Tây giật mình hô.
“Vương tử điện hạ!” Ô Lạp lớn tiếng lặp lại.
Khò khò…
Đáp lại bọn họ, chỉ có tiếng thở ngọt ngào.
Những người còn lại vẻ mặt quái dị nhìn về phía bọn họ, sau đó theo ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Chi Chi lơ lửng giữa không trung, nước miếng chảy tới bụng.
Hả? Bọn họ không nghe lầm chứ?
Nguyệt Dạ tỉnh táo ôm hai tay, sắc mặt như sương lạnh, lạnh lùng nói: “Các ngươi gọi nó là gì?”
“Vương tử điện hạ!” Ô Lạp quay đầu, hai tay hướng về phía trước, duỗi hướng chỉ về phía Chi Chi, mà mặt lại nhìn Nguyệt Dạ, “Đây là vương tử điện hạ tôn quý của chúng ta!”.
“Nó là Chức Mộng Thú.” Nguyệt Dạ không cảm xúc nói.
“Đương nhiên, đây là trạng thái điện hạ mới sinh!” Ô Lạp hưng phấn nói.
Nguyệt Dạ bật cười: “Dạ Vương các ngươi sinh ra một viên khoai tây nhi?”
Sắc mặt Ô Lạp cùng Phương Pháp Tây đều đồng loạt trầm xuống: “Không được sỉ nhục vương tử điện hạ của chúng ta!”
“Chủ nhân.” Nến Đỏ lén lút lôi kéo ống tay áo Nguyệt Dạ, “Nếu bọn họ nói thật thì đối với chúng ta lại là một chuyện cực kỳ tốt”.
“Ta biết.” trong mắt Nguyệt Dạ sớm đã hiện lên vẻ khôn khéo.
Xem ra ở bên người nàng, khoai tây nhi này thành sự thì ít bại sự có thừa lại là một bảo bối hiếm lạ!
Bất thình lình thay đổi mặc dù khiến Nguyệt Dạ rất khiếp sợ, tuy nhiên nàng biểu hiện ra vẻ mặt không quá kinh ngạc, thản nhiên như nước, vẫn để A Tát Lôi cởi Chi Chi khỏi đám Tác Mạng Đằng.
Tác Mạng Đằng hình như cũng ngủ say khi thấy Chi Chi ngủ, nhưng khi A Tát Lôi tới gần, vô số cành đột nhiên tỉnh lại, trên ngọn dây lộ ra từng khuôn mặt nho nhỏ quỷ dị.
Tràn ngập địch ý nhìn A Tát Lôi dám tới gần, đám dây leo gần hắn đã nhanh chóng quấn qua, bắt đầu công kích!
A Tát Lôi tốc độ cực nhanh đâu dễ để những Tác Mạng Đằng cuốn lấy?
Vài cái xê dịch, hắn đã đến trên cây khô đằng kia, nhìn Tác Mạng Đằng từ từ thức tỉnh, lộ ra từng gương mặt, hắn nhăn mi lại.
Chi Chi bị trói giữa vô số Tác Mạng Đằng, vẫn khò khò ngủ say, không hề biết sự tình gì đang diễn ra.
Những Tác Mạng Đằng mặc dù khiến người ta đau đầu, nhưng với A Tát Lôi thì căn bản không phải vấn đề gì lớn, một người cũng có thể giải quyết, nhưng Chi Chi bị bọn chúng trói, hắn không dám khinh thường.
Bởi vậy A Tát Lôi không thể làm gì khác hơn là dừng lại, nhìn về phía Nguyệt Dạ, chờ nàng định đoạt.
“Vương tử điện hạ!” Ô Lạp buồn bã lo lắng nhìn Chi Chi, duỗi tay kéo Phương Pháp Tây, nói: “Nhanh nghĩ cách cứu vương tử điện hạ!”
“Ngươi chờ đấy, ta đi!” Phương Pháp Tây ngẩng đầu bước về phía trước, đột nhiên ngồi xổm xuống, ba ngón tay nặng nề đặt trên mặt đất, trong miệng không biết niệm chú ngữ gì, đột nhiên từ trong lòng bàn tay của hắn có bóng tối rất nhanh khuếch tán ra!
Hóa ra cách mà bọn họ thao túng bóng đen là cái dạng này.
Tận mắt thấy thần thuật, Nguyệt Dạ cũng có vài phần bội phục, bộ tộc có thể tùy ý chi phối bóng tối cũng làm người khác không thể không kiêng kỵ a!
Nhìn thấy cử động của hắn, A Tát Lôi vội vàng nhìn về phía Nguyệt Dạ, thấy nàng khẽ gật đầu với mình liền hiểu rõ. Dáng người xoay chuyển biến khỏi nhánh cây, đi tới bên người Nguyệt Dạ.
“Vương, hắn được không?” A Tát Lôi lo lắng nói, này Tác Mạng Đằng thật sự quá khó khăn quấn.
“Tin rằng Tác Mạng Đằng đều không thể trói buộc được bóng dáng đi.” Nguyệt Dạ thản nhiên nói, xoay chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm Phương Pháp Tây.
Chỉ thấy bóng dáng bay nhanh bò lên nhánh cây, Tác Mạng Đằng mới đầu nhìn thấy cũng phẫn nộ thét chói tai, hết lượt này đến lượt khác nhào tới bóng đen, đáng tiếc, bọn chúng làm sao có thể cuốn được bóng dáng?
“Hừ!” Phương Pháp Tây khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Đám Tác Mạng Đằng này cũng muốn đối nghịch cùng hắn sao?
Bóng đen trong nháy mắt bao phủ hết đám Tác Mạng Đằng. Tác Mạng Đằng đườn như cũng nhận ra bất thường, tập thể ngẩng đầu lên, nhìn bóng tối bao phủ xuống, nhất thời lạnh ngắt như tờ.
Chờ bóng đen hoàn toàn áp chế liền nghe thấy Tác Mạng Đằng la hoảng lên, bắt đầu tứ tán chạy trốn.
“Dám vô lễ với vương tử điện hạ, đừng hòng thoát!” Phương Pháp Tây hung hăng nói, bóng đen đã sớm biến ảo thành từng cánh tay thật nhỏ, tóm chặt dưới đầu Tác Mạng Đằng.
Mỗi một dây Tác Mạng Đằng đều bị bắt giữ chỗ yếu hại nhất, không cái dây nào chạy thoát!
Răng rắc… răng rắc…
Tiếng kiêu chói tai không ngừng, đầu của Tác Mạng Đằng đều bị chặt xuống.
Không có đầu, Tác Mạng Đằng giống như rắn giãy dụa quay cuồng, rất nhanh không động đậy.
Một mảnh Rừng rậm Phù Quang lại khôi phục yên lặng như chết…
Không có Tác Mạng Đằng trói buộc, lục hành trên đầu của Chi Chi cũng bị lỏng ra, viên cầu ngủ say từ giữa không trung quay tròn té xuống.
A Lệ Nhã muốn tiến lên đón, nhưng tốc độ bóng đen nhanh hơn, tụ họp lại thành một bàn tay to, nhẹ nhàng nâng thân thể Chi Chi.
“Thật tốt quá! Phương Pháp Tây thật lợi hại!” Nhìn thấy một màn này, Ô Lạp vui vẻ cười rộ lên, thân thể thấp bé quay vòng tròn tại chỗ.
Động tĩnh lớn như vậy, Chi Chi ngủ có say đến mấy cũng tỉnh lại, nhưng hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, xoa hai mắt nghẹn ngào một tiếng, sau đó liền thấy mọi người xung quanh.
“Chi nha!” trong mắt vẫn ngấn lệ rất thương tâm, sau một khắc lập tức ánh lên ánh sáng ngọc!
“Vương tử điện hạ……” Phương Pháp Tây ngẩng đầu lên, trên trán ngưng tụ một tầng mồ hôi, một dúm tóc giữa sừng cũng hoàn toàn tẩm ướt.
Nhưng nhìn thấy Chi Chi bình an vô sự mở mắt, Phương Pháp Tây lộ ra nụ cười cung kính.
Phương Pháp Tây đang muốn biểu đạt kính ý vô thượng cùng với vinh hạnh tìm được nó ở nhân thế thì do dự, cũng may hắn ngưng tụ bóng dáng màu đen khiến Chi Chi bé xíu như khoai tây căn bản là không nhìn thấy hắn.
Chi Chi nhìn thấy đám người Nguyệt Dạ cao hứng không ngừng, nhảy từ bóng đen xuống, nhào tới bên chân Nguyệt Dạ, không có tiền đồ mà ôm bắp chân của nàng chi nha chi nha.
Phương Pháp Tây ở một bên có chút thương tâm xoay người nhìn nó.
“Vương tử điện hạ! Tại hạ Ô Lạp, từ Tư U Cảnh đến nghênh đón ngài trở về!” Ô Lạp vội vàng chạy tới dụ dỗ.
Chi Chi vừa nhìn thấy người lùn sừng trâu thật lớn, khuôn mặt vừa dài vừa xấu liền sợ đến mức lập tức chui vào dưới vạt áo Nguyệt Dạ, buồn cười dùng vạt áo của nàng che hai mắt, dường như muốn để người lùn đáng sợ kia biến mất vậy.
Tất cả mọi người bị cử động của nó chọc cho cười rộ lên, Nến Đỏ cúi người xuống, ôm Chi Chi lên, vỗ nhẹ đầu nó liền ngẩng đầu mỉm cười với Phương Pháp Tây cùng Ô Lạp.