Hỏa diễm ngẫu nhiên sẽ bắn tung tóe trên thân thể nó,, lập tức thiêu thành một lỗ hổng, chảy ra vài giọt máu. Nó đau đến mức thân thể run lên một chút, nhưng vẫn suy yếu không nhúc nhích, cúi đầu, mí mắt cũng nặng nề buông xuống, giống như rất uể oải giống nhau.
Đây là……. thần thú trong truyền thuyết đi!
Mặc dù nàng thấy nó rất suy yếu, nhưng hơi thở là hùng hậu cường đại này vẫn vững vàng áp chế nàng, mà cảm ứng triệu hồi từ hắc ngọc chính là truyền đến từ trên người Ngân Long tuyết trắng này.
Loại cảm giác này quen thuộc khó hiểu, lại cảm giác thắc mắc nhìn Ngân Long bị thương, trong lòng nàng cũng có chút đau xót.
Tựa hồ nhận thấy hơi thở xa lạ tới gần, Ngân Long cúi mí mắt nhẹ nhàng nâng một chút, thấy cô gái mặc y phục đỏ xa lạ liền tiếp tục miễn cưỡng hạ mí mắt.
“Ngươi là ai?” Nguyệt Dạ không nhịn được hỏi.
Ngân Long cũng không đáp lời, hấp hối trên phiến đá di động.
“Ta không quen biết Quân Ly, ta vô ý xông tới.” Nguyệt Dạ khoanh tay, thản nhiên nói.
Tên Quân Ly là vừa rồi nghe Yểm kêu một lần, tựa hồ là cái người âm trầm trong bóng tối kia.
Nàng không ngu ngốc, nhìn bộ dáng Ngân Long liền đoán có lẽ nó bị người nọ nhốt ở đây.
Quả nhiên nghe nàng nói như vậy, Ngân Long rốt cuộc mở mí mắt, nhìn nàng một cái, chậm rãi mở miệng nói:”Người có thể xông vào đây, nhất định rất mạnh.”
Giọng nói này là của thiếu nữ, trong lòng Nguyệt Dạ không khỏi càng thêm thân thiết.
“Ta mặc dù không mạnh, tuy nhiên người đi cùng ta rất lợi hại.” Nguyệt Dạ vừa nói, nghĩ đến Yểm, hắn mặc dù đối xử với nàng không tệ, nhưng để hắn mạo hiểm cứu người sợ rằng không thể được.
Dù sao, tên gọi là Quân Ly kia cũng rất mạnh a!
“Lợi hại? Ta đã thấy người lợi hại hơn.” Ngân Long lạnh lùng cười một tiếng,”Tiểu nha đầu, rời nhanh khỏi đây đi, kinh động cái tên kia sẽ không có lợi với ngươi.”
Nguyệt Dạ cúi đầu suy nghĩ một chút, hắc ngọc trong phong ấn nhảy lên rất nhanh, tựa hồ phá lệ hưng phấn. Nàng liếc mắt bốn phía, không thể làm gì khác, nhất định là Ngân Long kia.
Hắc ngọc có liên quan gì với nó không?
Nàng cũng không phải người thiện lương, một linh hồn tự thân cũng khó bảo toàn, càng miễn bàn gồng gánh người khác.
Nhưng trong lòng không biết vì sao lại xúc động, chính là không đành lòng nhìn Ngân Long bị thương, chẳng lẽ là bởi vì quan hệ với khối hắc ngọc sao?
Hắc ngọc rất trọng yếu đối với nàng, nếu là nhu cầu của hắc ngọc, như vậy tạm thời trở thành nhu cầu chính mình đi!
“Ta phải làm gì mới cứu được ngươi?” Hơi chút suy nghĩ, Nguyệt Dạ liền trực tiếp mở miệng hỏi.
“Cứu ta?” Ngân Long lắc đầu, không mang theo cực nhỏ hy vọng cười cười,”Trừ phi ngươi có Vạn Thú Vô Cương.”
“Vạn Thú Vô Cương?” Nguyệt Dạ nhíu đôi mi thanh tú, lần đầu tiên nàng nghe nói qua vật này,”Là cái gì?”
“Quên đi, nói ngươi cũng không hiểu.” Ngân Long không mang theo cực nhỏ hy vọng, dù sao, một tiểu nha đầu, hay là…….linh hồn, tỷ lệ cô ta có được Vạn Thú Vô Cương quá mức xa vời.
Nhìn bộ dáng Ngân Long tuyệt vọng, Nguyệt Dạ gắt gao cắn môi, vừa định mở miệng, đột nhiên trên biển lửa bình tĩnh sôi trào lên, sóng lớn tóe lên mấy tia lửa, Ngân Long nhíu mày!
Nguyệt Dạ tiến lên từng bước, Ngân Long lại lập tức nói: “Hắn tới! Ngươi còn không nhanh rời đi!”.
Đúng là người hơi thở khủng bố kia!
Nguyệt Dạ hung hăng một cắn môi, rất biết điều, biết mình tuyệt đối không thể địch nổi người kia. Vì vậy lập tức xoay người rời đi theo đường cũ.
Sau một lát, một người mặc áo bào đen bước vào, từ vách tường đỏ bừng chậm rãi đi tới, dung mạo tuấn mỹ lại khó nén hơi thở thô bạo hung tàn, hai tròng mắt màu đỏ tăng thêm vài phần tà ác, hắn lạnh lùng quét một vòng, nói: “Vừa rồi là ai ở đây?”
“Không biết!” Ngân Long lạnh lùng nói.
Nam nhân mắt đỏ nhìn nàng, hơi thở lạnh như băng cùng châm chọc,”Nến Đỏ, ôm ấp hi vọng hoài bão càng thống khổ chứ?”
“Không liên quan tới ngươi, tên phản đồ!” Nến Đỏ quát khẽ một tiếng, đột nhiên đầu va chạm, muốn xông ra khỏi lồng giam liệt hỏa thiêu đốt, nhưng lại rơi vào lửa cháy nóng bỏng đau nhức không có kết quả.
“Phản đồ?” nam tử mắt đỏ cực nhỏ cũng không để ý, bên khóe miệng mơ hồ hiện ra ý cười khát máu,”Nếu ngươi tiếp tục thuần phục nàng, cuối cùng cũng chỉ rơi vào kết cục giống ta. Nể tình đồng tộc, trong tộc héo tàn chỉ còn ta và ngươi, ta mới có thể giúp ngươi.”
“Ai muốn ngươi giúp ta?” Nến Đỏ chớp chớp mắt, nước mắt dũng mãnh tiến ra, nhưng bị lửa cháy nóng rực làm bốc hơi “Tên bại hoại ngươi, ngươi hại chủ nhân, ta mới không cần ngươi giúp! A cha lúc đầu không nên tin tưởng ngươi!”
Mặc kệ nàng nói thế nào, Quân Ly cũng chỉ lạnh lùng nhìn, tựa hồ nhìn thấu hết thảy, chỉ lộ ra trào phúng lạnh như băng.
“Chỉ cần chịu bảy bảy bốn mươi chín lần Lửa trừng phạt nung khô, ngươi có thể thoát ly liên lạc với Vạn Thú Vô Cương, vì thế khôi phục tự do.” Quân Ly lạnh lùng mở miệng,”Tuy nhiên, muốn ngươi có thể thừa nhận hay không.”
“Ta nói rồi ta không muốn thoát ly!” Nến Đỏ lớn tiếng nói.
Quân Ly căn bản không nghe lời nàng nói, cứ thế nói:”Hiện tại đã bị mười lần, còn ba mươi chín lần.”
Theo lời nói, trong ống tay áo phiêu đãng chui ra vô số lửa cháy, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mau lẹ đánh về phía Nến Đỏ, nhất thời trong không gian bình tĩnh đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.
Trong ánh lửa chói mắt, hai mắt đỏ máu của Quân Ly bị ánh lửa chiếu rực rỡ, hắn kinh ngạc nhìn, trong miệng thì thào thì thầm:”Nàng chết, nàng…chết rồi…”
Chạy như điên trong bóng đêm, con đường phía trước không nhìn rõ thứ gì, cũng không biết phía trước đột nhiên xuất hiện một người, Nguyệt Dạ không thấy rõ ràng, đầu đụng phải, hai mắt sao Kim cuồng bốc lên.
“Theo ta đi.” Người trong bóng tối cất tiếng thoáng có chút yêu nhu, một tay nắm thắt lưng nàng liền phi thân ra bên ngoài.
Nàng vừa lúc không biết thoát khỏi nơi như mê cung này thế nào để đi ra ngoài, hắn tới vừa lúc.
Nặng nề mà thở dốc vài tiếng, Nguyệt Dạ mới hỏi: “Hắn, hắn rốt cục là cấp bậc gì?”
“Ma thú.” trong bóng tối nồng đậm, ngọn đèn chung quanh toàn bộ dập tắt, nàng không rõ mặt hắn, chỉ có thể cảm giác hắn nói chuyện trầm trọng khác thường, một ít cũng không giống tính cách phóng đãng tùy ý như trước.
Nguyệt Dạ giật mình, mới mạnh nuốt xuống nước miếng, lòng còn sợ hãi:”Ma, ma thú……”
“Đừng trêu chọc hắn.” Yểm thấp giọng cảnh cáo nàng,”Phía sau hắn rất nguy hiểm.”
Nguyệt Dạ gật đầu, nói: “Ta biết rồi.”
Hai người bay ra khỏi mê cung, xuyên qua biển lửa dao động mãnh liệt, rốt cuộc tới cửa đá ở ngoài.
Nguyệt Dạ một tay chống tay vịn bằng gỗ ở thang lầu, một tay lau mồ hôi trên trán, thấp giọng nói một câu:”Lần này đa tạ ngươi, ta sẽ nhớ kỹ.”
Yểm cười khẽ một tiếng, nói: “Ngươi còn không nói cho ta biết, ngươi tới đây là vì cái gì?”
“Không có gì.” Nguyệt Dạ liếm môi bị hơi nóng làm khô nứt ra, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hai mắt hắn mang cười, nhìn kỹ mới phát hiện trong mắt hắn có một chút màu đỏ, giống như hoa hồng nở rộ, yêu mỵ như hoa sen đỏ nở rộ trong sương mù bên vách núi.
Mắt đỏ, thật sự là màu mắt hiếm thấy.
Mang theo nguy hiểm xinh đẹp, để người muốn ngừng mà không được, liếc mắt một cái, cũng phảng phất sẽ rơi vào tay giặc, không thể tự kềm chế.
Nguyệt Dạ vội vàng rời ánh mắt chính mình, nhận thấy rất nhỏ động tĩnh của nàng, Yểm không khỏi nhếch môi, có chút sủng nịch cười.
Nguyệt Dạ sau khi quay mặt, bắt trảo lọn tóc đỏ bên lỗ tai, ngập ngừng nói: “Cái kia, ta muốn hỏi ngươi một việc.”
“Nói.” Yểm nghiêng đầu nhìn động tác của nàng, càng nhìn càng cảm thấy rất đáng yêu, quả thực không muốn rời mắt.
“Ngươi biết…… Vạn Thú Vô Cương là vật gì không?”
Lời của nàng vừa dứt, sắc mặt Yểm liền thay đổi, yêu nghiệt vốn đang tươi cười trong nháy mắt tan thành mây khói, lạnh như sương lạnh:”Ngươi hỏi cái này để làm gì?”
Nguyệt Dạ ngẩn ra, Vạn Thú Vô Cương là cấm kỵ không thể hỏi sao?
“Làm sao ngươi biết Vạn Thú Vô Cương? ai nói cho ngươi biết?” Yểm đột nhiên tới gần nàng, đáy mắt yêu hồng chậm rãi mở rộng, mơ hồ dẫn theo một tia khí nồng nặc.
“Hừ! đồ thần bí đó ta không thể hỏi sao?” Nàng thực lực quả thật không bằng người, nhưng tâm tính cũng không phải người nhu nhược bình thường, bị hắn lãnh đạm đối đãi như thế, tự nhiên cũng khơi dậy gió lạnh trong lòng!
Trong con ngươi thoáng hiện tia sáng lạnh như băng nhìn Yểm.
Nghe nàng nói như thế không giống nói dối, hẳn là tình hoàn toàn không biết chuyện của Vạn Thú Vô Cương, chỉ tò mò mới hỏi như vậy.
Sắc mặt hơi chút hoà hoãn, có điều liên lụy đến quá khứ Hoàng Bắc Nguyệt, cho nên thái độ Yểm vẫn lạnh như băng.
“Vạn Thú Vô Cương không quan hệ với ngươi, muốn sống được lâu thì không nên hỏi nhiều.” Yểm lạnh lùng nói hết, tiến lên kéo nàng tay,”Ta đưa ngươi ra ngoài.”
“Không cần!” Không khách khí bỏ qua tay hắn, tính tình quật cường dâng đến, nàng tuyệt đối không phải người cúi đầu chịu thua! Bước lên bậc thang, thân ảnh rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
Yểm gõ cái trán một chút, tự trách thở dài một tiếng, vừa rồi cho dù tức giận, cũng không hẳn là trút giận lên nàng a.
Nàng chẳng qua chỉ là linh thú cấp 1, một linh hồn bị phong ấn, sao biết được cái gì, là hắn quá để ý, không cân nhắc tâm tình của nàng.
Nha đầu kia hiện tại nhất định ghét hắn rồi.
Yểm mặc dù không nghiêm mặt đi xin lỗi, tuy nhiên vẫn yên lặng theo sát phía sau, lát nữa phải qua rừng rậm trong tòa tháp thứ bảy, có Băng Linh Huyễn Điểu trấn thủ, một mình nàng đi rất nguy hiểm.
Đứng ở chỗ cao bên cửa cổ trong tòa tháp thứ bảy, nhìn thân ảnh nho nhỏ chạy nhanh trong rừng rậm hắc ám. Nàng cũng không ngốc, vừa rồi biết chỗ của Băng Linh Huyễn Điểu, bởi vậy giờ phút này hướng chạy đi chỗ khác, tránh gặp lại Băng Loan Điểu hung tàn.
Nhìn phương hướng nàng chạy nhanh tới phía sáu tòa tháp cao trong học viện, bố trí theo hình tam giác không đối xứng. Nơi mấy tòa tháp ấy là Tàng thư các cùng Tàng Bảo các, mặt khác là mấy tòa tháp hoang phế, cấm xuất nhập.
Phân bố của 6 tòa tháp hình như có chút kỳ quái.
Yểm híp mắt nhìn, theo thân ảnh Nguyệt Dạ càng ngày càng tới gần, trong lòng hắn cũng dâng lên một tia bất an.
Không thể qua.
Yểm muốn ngăn cản, nhưng khoảng cách khá xa, hắn vừa định động tác, đột nhiên trên bầu trời một tiếng phượng hót chấn triệt đêm tối, cánh băng vỗ mạnh trải ra trên bầu trời, tuyết trong suốt trong nháy mắt chiếu sáng bầu trời!
Băng Linh Huyễn Điểu!
Nguyệt Dạ đang chạy nhanh đột nhiên dừng bước chân lại, khiếp sợ ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt ngọc bích trên bầu trời kia.
Tuyết mịn hạ xuống, này một người một thú ngắn ngủi nhìn nhau, thời gian như ngừng trôi.
Cánh băng dừng lại trên không trung, Nguyệt Dạ cũng đồng dạng ngây dại.
Sợi tóc màu đen bị Băng Linh Huyễn Điểu làm dậy lên gió thổi bay, ngăn trở nửa gò má, bên tai hai lọn tóc đỏ nhẹ nhàng vung qua, trong con ngươi băng lam đột nhiên dần hiện ra một ánh lửa tuyệt diễm!
Băng Linh Huyễn Điểu nao nao, mắt màu ngọc bích đột nhiên như Mặc Ngọc bình thường, nồng nặc mà thâm thúy! Biến đổi chỉ trong chớp mắt, người bình thường không phát hiện được.
Tựa hồ cảm giác thời gian ngừng trôi, đại khái chỉ có một người một thú có thể cảm giác được.
“Đồ đần! Chạy mau a!” tiếng của Yểm đột nhiên từ xa xa truyền đến, thông qua nguyên khí cường đại, giống như sấm sét bổ tung trên đỉnh đầu Nguyệt Dạ.
Nàng sửng sốt một chút, xoay người bỏ chạy!
Băng Linh Huyễn Điểu thấy nàng chạy trốn, cánh chim vỗ, gió bão đột nhiên mở ra, tuyết mịn biến thành bạo tuyết hạ xuống trên bầu trời, hắn cũng bay nhanh đuổi theo!
Yểm thân ảnh rất nhanh? Trong nháy mắt đã xuất hiện phía sau Băng Linh Huyễn Điểu….
Băng Loan Điểu mặc dù lợi hại, tuy nhiên đối với Yểm mà nói muốn dồn phục hắn chỉ là một việc nhỏ, bởi vậy hắn chỉ giơ một tay lên, đầu ngón tay nhẹ chuyển, vô số tàn ảnh hình thành, trong bạo tuyết nở rộ từng đóa hoa yêu hồng.