Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 807: Tâm ngoại hóa hồn (15)

Tác giả: Lộ Phi
Chọn tập

Editor: Minh DiệuBeta: Mặc Quân Dạ Bụng của Thôn Thiên Hồng Mãng có thể xem như là một không gian di động, bên trong rộng lớn vô cùng, đây cũng là khởi nguồn cho cái tên Thôn Thiên của nó![thôn thiên: nuốt trời] Có điều, không gian trong bụng của nó rất ghê tởm, bởi vì đó là nơi chứa đựng toàn bộ những thứ mà nó nuốt vào, hơn nữa, khác với quy tắc “thời gian dừng lại” trong nạp giới, thời gian trong bụng của Thôn Thiên Hồng Mãng vẫn trôi qua như bình thường. Bất kể là động vật hay con người, chỉ cần bị nó nuốt vào, bọn họ đều phải sống một thời gian rất dài trong bụng nó rồi mới từ từ chết đi. Nhiêu đó cũng đủ thấy được không gian trong bụng của Thôn Thiên Hồng Mãng là một nơi kinh tởm tới cỡ nào. Hồng Liên chán ghét nhìn Thôn Thiên Hồng Mãng chậm rãi nuốt Tiểu Đăng Lung vào bụng, sau đó tiếp tục khó chịu ngửi ngửi hương vị hôi thối trên người, đây là chất lỏng thối rữa do nó không cẩn thận làm bắn lên người nàng khi nãy. “Hai con mắt của ngươi bị mù rồi sao? Không nhìn rõ trước mắt là ai mà đã phun loạn xạ ngầu lên rồi!” Hồng Liên càng nói càng tức, cuối cùng không nhịn được rút roi ra quất lên người Thôn Thiên Hồng Mãng một cái thật mạnh! Thân thể khổng lồ của Thôn Thiên Hồng Mãng hơi rụt lại, có chút không hài lòng kêu khẽ một tiếng. Nó không dám làm ra hành động nào bất kính với Hồng Liên, chỉ có thể yên lặng hứng chịu một roi. Bất luận là người nào cũng có thể nhận ra được mối quan hệ không hề tốt đẹp giữa Hồng Liên cùng với Triệu hoán thú của nàng ta. Hai bên không hề hợp tác với nhau, bằng chứng chính là Hồng Liên luôn thích dùng thực lực của mình để chèn ép Thôn Thiên Hồng Mãng. Nhìn thấy một tia oán hận hiện ra trong đôi mắt rắn to lớn, Mạnh Kỳ Thiên đành phải đứng lên hòa giải. “Hồng Liên tôn thượng, người đừng nóng giận nữa, lợi thế to lớn mà chúng ta nắm được hiện nay đều là nhờ vào công lao của người mà!” Hồng Liên vốn tự cao tự đại, phải khen nàng như thế thì mới có chỗ tốt. Quả nhiên, Hồng Liên vừa nghe xong thì rất là đắc chí, nàng thoải mái bỏ qua cho Thôn Thiên Hồng Mãng, thu hồi nó trở lại trong không gian linh thú. “Bộ y phục này thối chết đi được! Ta phải đổi lại một bộ khác thôi!” Hồng Liên lớn tiếng nói, sau đó bắt đầu lục lọi nạp giới của mình, sau khi tìm kiếm cả nửa ngày trời, nàng bỗng dưng “á” một tiếng: “Y phục mới lần trước ta mới may ở đâu rồi?” “Có khi người bỏ quên trong khách điếm rồi cũng nên.” Mạnh Kỳ Thiên nói, Hồng Liên là nữ tử, thích may y phục mới cũng là chuyện bình thường, cho nên hắn chưa bao giờ chú ý đến việc nàng đã mặc cái gì. Bởi vậy mới nói, nếu hắn chịu chú ý một chút đến y phục của Hồng Liên thì lần trước đã không nhận lầm Hoàng Bắc Nguyệt thành nàng ta rồi. Hồng Liên la hét ném ra một đống y phục không hợp mắt, bộ y phục đó chính là kiểu dáng mà nàng thích nhất, bây giờ may xong còn chưa kịp mặc thì đồ đã mất tích, thử hỏi nàng có thể nhịn được sao? Trong lúc nàng đang nổi nóng, một bóng đen to lớn đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, Huyễn Linh Thú xoay một vòng rồi đáp xuống trước mặt bọn họ, Mặc Liên không chút biểu cảm từ trên người nó nhảy xuống. “Mặc Liên!” Hồng Liên như biến thành một người khác, vẻ mặt mừng rỡ chạy ra đón hắn. Khi Hồng Liên còn cách hắn chưa tới mười bước, bước chân của Mặc Liên đột nhiên dừng lại, hắn nhíu chặt đôi mày thanh tú, trên gương mặt vốn không bao giờ che dấu cảm xúc chợt lộ ra vẻ chán ghét. Tuy không có mở miệng, thế nhưng trên gương mặt của hắn rõ ràng có viết hai chữ: “Tránh ra!” Vẻ mặt tươi cười của Hồng Liên lập tức cứng ngắc lại, một cơn gió nhè nhẹ thổi qua, đưa mùi thối xộc thẳng vào mũi nàng. Gương mặt Hồng Liên lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng đành xấu hổ chạy vội vào một con sông nhỏ trong sơn cốc. Mạnh Kỳ Thiên buồn cười lắc đầu, tuy Hồng Liên rất ngạo mạn vô lễ, thế nhưng mỗi khi đứng trước mặt Mặc Liên, nàng ta cũng sẽ giống như bao nữ tử bình thường khác, cũng sẽ lộ ra một mặt đáng yêu của mình. “Mặc Liên tôn thượng, người vẫn tốt chứ?” Mặc Liên tùy ý gật đầu một cái. Mạnh Kỳ Thiên nhìn gương mặt ngàn năm không có chút biểu tình của Mặc Liên, chuyện Vạn Thú Vô Cương sắp nói ra khỏi miệng liền bị hắn nuốt ngược lại vào bụng.

Chọn tập
Bình luận
× sticky