Đây là….
“Chủ nhân!” Nến Đỏ đột nhiên từ bên người Minh ngẩng đầu lên, hoảng sợ hô to.
“Chủ nhân!” giọng nói của Băng Linh Huyễn Điểu trong nháy mắt vang lên trong lòng.
Nhìn không thấy, không nghe được, nhưng trong lòng liên lạc cùng linh thú sẽ không đoạn, biết bọn họ sợ hãi, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không dám kiêu ngạo, hai tay nhanh chóng kết ấn, hắc khí trong Vạn Thú Vô Cương xuất hiện.
Hắc khí như từng vệt đuôi sao chổi, vù vù vù, xoay tròn không ngừng chung quanh nàng.
Giữa mi tâm thanh lạnh, chú ấn Hỏa, chú ấn Băng, chú ấn Lôi lần lượt hiện lên, hai tay biến ảo kết ấn, động tác nhanh đến khó tin, trong ngón tay xuất hiện tàn ảnh!
Trong nháy mắt chung quanh an tĩnh lại, cuồng phong, sóng lớn, thú rống…. Đủ loại âm thanh, toàn bộ giờ khắc này hóa thành âm phù tiêu tan.
Giống như âm thanh của thế giới này được người đột nhiên đóng lại.
Chỉ có gió bão thổi trúng vạt áo, màu trắng y bào trắng trong thuần khiết bay lên, sợi tóc đỏ bị thổi tán trong gió.
Tóc đỏ như lửa, nàng vẫn cuồng ngạo, mặt mày trầm tĩnh không chút bối rối.
Dù biết giờ phút này đối mặt là tử cảnh, đúng là đường cùng, không có cơ hội sống sót.
“Hoàng Bắc Nguyệt, trên đời này ngươi muốn cái gì nhất?”
Trong đầu đột nhiên hiện ra cảnh năm đó cùng đứng sóng vai với sát thủ N trên bờ biển, quay mắt về phía biển rộng, trời chiều tây nghiêng, xa xa non xanh nước biếc, một tòa kiến trúc kiện đại màu trắng đứng sừng sững.
Hai cô gái kiêu ngạo khoanh tay, dưới chân giẫm hạt cát xốp, nhưng cảm giác cả thế giới dưới chân bọn họ.
“Ta muốn có bầu trời…” Nhớ mang máng câu trả lời của chính mình là thế.
Đạt được khắp bầu trời, có thể tự do bay lượn, không có bất cứ ràng buộc gì từ trên cao rơi xuống.
Bầu trời sợ là không có cơ hội chiếm được, tuy nhiên tâm tình cùng giấc mộng khi đó không bao giờ quên được.
Ta muốn tự do.
Một chút hỏa quang, hàn băng, lôi điện từ từ ngưng tụ xung thân thể.
Hai tay từ ống tay áo rộng thùng thình gồ lên, trước ngực hình thành một dấu tay kỳ quái, trong dấu tay là Vạn Thú Vô Cương tản ra lực lượng cường đại!
Trên hắc ngọc các loại thú sống động đột nhiên sống lại, từng con một nhảy ra khỏi Vạn Thú Vô Cương. Hình thái khí đen rít gào ở bên người nàng làm thành một bức tường không thể phá vỡ!
Cảnh tượng bao la hùng vĩ, ngàn vạn con linh thú cùng xuất hiện, thanh âm rít gào chấn động khắp nơi!
Thiếu nữ sắc mặt kiên quyết giữa bầy thú, trong miệng vẫn không ngừng niệm chú ngữ.
Thân ảnh Mặc Liên gặp phải bức tường thú chắc chắn cũng bị cản một chút, lập tức bản tính thô bạo hung tàn hiển lộ ra, giơ tay lên, ánh chớp màu đen ầm ầm hiện ra, oanh kích vô số linh thú thành bụi tiêu tán!
Lợi hại đến khó tin!
Hoàng Bắc Nguyệt khẽ nhíu mày, ngón tay di chuyển vài cái, mấy trăm con linh thú đột nhiên rời khỏi nàng, kêu rống phía Minh đập xuống, Minh giận dữ không ngờ lúc này Hoàng Bắc Nguyệt vẫn muốn đối phó hắn!
Nằm mơ!
Minh mở miệng nuốt mấy trăm con linh thú vào bụng. Trong đám linh thú hỗn loạn có một viên hạt châu ánh vàng rực rỡ đột nhiên lóe sáng.
Tống Mịch hô một tiếng “cẩn thận”!
Song đã không còn kịp, chỉ thấy hạt châu kia tiến vào trong miệng Minh đột nhiên bùng sáng, ngay sau đó một con phượng hoàng tắm trong lửa vàng mở cánh bay ra, đầy trời màu vàng tinh sa tuôn trào.
Minh đột nhiên hoảng sợ trợn to mắt, Chim Thần Kim Loan hóa nguyên hình nhưng không chiến đấu với hắn mà tiến vào trong bụng hắn!
Rồi đột nhiên trong lúc đó, trời đất chợt sinh dị biến. Trên người Minh hắc khí lượn lờ, trong nháy mắt hóa thành cột trụ lớn phóng vào trời cao!
Bầu trời vốn âm u đột nhiên bị hắc khí xâm chiếm, sau đó như là mặt băng bị vỡ ra, xuất hiện vô số cái khe!
Trong khe hở rớt xuống ánh sáng màu đỏ, sau một tiếng vang thật lớn, màu đỏ bùng lớn, như là bầu trời nứt ra, hòa vào nước mưa tầm tã, biến thành mưa đỏ.
Minh bi thảm kêu lên!
Hắc khí biến mất, trên người chỉ còn lại vảy màu xanh, lúc mưa đỏ, Chim Thần Kim Loan đã nổ tung ở trong người hắn!
Màu vàng tinh sa tràn ngập trong trời đất, mà thân thể Minh cùng Chim Thần Kim Loan lại biến mất trong nháy mắt!
Sương mù vừa rồi vẫn bao phủ Phong Liên Dực cùng Lệ Tà, giờ này chợt tiêu tán vô tung.
Lệ Tà dìu Phong Liên Dực, đột nhiên sắc mặt đại biến, tức giận nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt, tà ác hung tàn: “Xú nha đầu!”
Một ngụm máu đen phun ra, mưa đỏ rơi xuống vài giọt trên khuôn mặt tái nhợt nhưng yêu nghiệt tuấn mỹ của Phong Liên Dực, chưa bao giờ an tĩnh đến thế ở bên cạnh hắn.
Những xao động bất an khát máu trong thân thể thoáng cái bị hút ra, trong lòng trống rỗng.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt từ từ khôi phục thành màu tím thản nhiên.
Sau một lát an tĩnh, đột nhiên một lực lượng cường đại đập vào mặt, cho dù có Lệ Tà dìu đỡ, nhưng hắn vẫn suýt bị đụng bay ra!
“Đừng…” bên tai truyền đến tiếng khóc thê lương của Nến Đỏ, hóa thành rồng ngâm réo rắt, đột nhiên vang vọng trong thiên địa.
Phát sinh chuyện gì?
Hắn mờ mịt nhìn qua hướng rồng ngâm, nhưng lại nhìn thấy một màn mà cả đời này hắn cũng không muốn nhìn thấy.
Nhìn cảnh tượng mà nửa đời còn lại cũng gặp phải ác mộng hàng đêm.
Tường thú cao vút bị Mặc Liên xé mở, tay tái nhợt không dừng lại đâm xuyên qua trái tim của nàng.
Trên khuôn mặt bình tĩnh chậm rãi xuất hiện một tia đau đớn, Hoàng Bắc Nguyệt vẫn duy trì động tác kết ấn ở hai tay, chậm rãi hít một hơi, Vạn Thú Vô Cương kịch liệt run rẩy, một con rồng chui ra đẩy Mặc Liên ra ngoài.
Tay hắn rời khỏi thân thể nàng, trên tay tái nhợt đều là máu thịt của nàng, nhưng hắn vẫn bất mãn rống giận, hoàn toàn không có cảm tình cùng nhân tính, trong đồng tử là khuôn mặt của nàng, nhưng hắn lại không biết nàng là ai.
Giết chóc!
Đây là tín niệm duy nhất tồn tại trong ý thức của hắn.
Hắc Long đẩy hắn ra, trong tay hắn vẫn phóng ra ánh chớp màu đen đủ hủy diệt hết thảy, kéo dài từ giữa hai tay hung hăng xỏ xuyên qua thân thể nàng.
Hai tay kết ấn bị tách ra, Vạn Thú Vô Cương mất đi chỗ dựa, leng keng một tiếng, rơi trên mặt đất.
Tiểu hồ ly trong ống tay áo Mặc Liên lảo đảo rơi xuống dưới, bởi vì chung quanh nguyên khí rung chuyển quá lợi hại, nó chẳng qua là linh thú cấp 1, sao có thể đối mặt với uy áp thật lớn này? Bởi vậy đã sớm hôn mê bất tỉnh.
Lực lượng chung quanh quá mạnh mẽ, thân thể hồ ly cùng cả Vạn Thú Vô Cương cùng bị bắn ra ngoài cuộc chiến.
Hoàng Bắc Nguyệt lui về từng bước phía sau, rốt cuộc không chống đỡ được ngã xuống, dựa vào một hòn đá thật lớn, miễn cưỡng chống đỡ chính mình ngồi.