Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 73: Cung đình dạ yến (7)

Tác giả: Lộ Phi
Chọn tập

” Đại tỷ tỷ, bệnh của Tam muội muội đã tốt hơn rồi, chỉ là sức khỏe vẫn còn yếu, ngươi cũng đừng nói lung tung nha. Cái gì mà bệnh truyền nhiễm chứ? Chúng ta đều cùng ở trong phủ, nếu có bệnh truyền nhiễm chúng ta đã sớm bị lây bệnh rồi. Ngươi có phải là muốn hủy đi thanh danh của chúng ta không vậy hả?”

Lời nói Tiêu Vận từng chữ từng chữ đều phi thường khi sắc bén độc ác. Tiêu Linh quả thật cũng phát mộng rồi, Tiêu Vận bình thường cao ngạo bây giờ lại nói đỡ cho Hoàng Bắc Nguyệt, hôm nay trời sẽ không mưa đi.

Lão gia tử vô cùng thương yêu Tiêu Vận, ngay cả phụ thân cũng đều hết mực chiều nàng, Tiêu Linh quả thật cũng không dám đắc tội nàng, chỉ có thể cắn răng nuốt hận.

” Nhị muội muội nói đùa rồi, ta bất quá chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, làm gì có chuyện ra ngoài rêu rao lung tung chứ?” Tiêu Linh nghiến răng nghiến lợi nói. Tiêu Vận cùng Hoàng Bắc Nguyệt này sinh ra đều may mắn hơn nàng a.

Hoàng Bắc Nguyệt là do Trưởng công chúa sinh ra, là dòng chính nữ trời sinh.

Mà Tiêu Vận càng đáng hận hơn, ả thậm chí còn có huyết thống của Triệu hoán sư.

Thật là tức chết mà, rõ ràng đều là cốt nhục của Tiêu gia, thân phận thứ nữ cũng thôi đi, đằng này nàng lại không có chút xíu thiên phú võ đạo nào, Triệu hoán sư lại càng khỏi phải nói.

” Thuận miệng nói? Ta xem ngươi rõ ràng là hồ ngôn loạn ngữ, đi cung yến thế nào cũng sẽ quấy rối cho coi, không bằng bây giờ ở nhà luôn đi.”

Bởi vì có Tiêu gia lão gia tử làm chỗ dựa nên lời nói của Tiêu Vận trong nhà cũng có chút trọng lượng, bởi vậy khi Tiêu Linh nghe được sắc mặt liền trắng bệch.

” Nhị tiểu thư cũng đừng nóng giận nữa, thời gian bắt đầu cung yến cũng sắp đến rồi, mau đi nhanh đi, đừng trì hoãn nữa.”

Cầm di nương đang ở một bên xem cuộc chiến vội vàng nói, sau đó hung ác trợn mắt nhìn Tiêu Linh một cái.

Nha đầu Tiêu Linh này thật không biết chuyện mà. Không thấy mẹ con Tiêu Vận đang mượn sức Hoàng Bắc Nguyệt sao? Lanh chanh láu táu, bây giờ gặp rắc rối rồi đó.

Nếu không phải là Tiêu Nhu của nàng tuổi còn nhỏ, nàng cũng sẽ không thèm lôi kéo nha đầu Tiêu Linh do Phương di nương suốt ngày chỉ biết tụng kinh niệm phật này về phe mình đâu.

Nàng cần Tiêu Linh kiếm được một vị quý công tử có thế lực trong cung yến để giúp nàng lên chính thất a.

Nàng không thể chần chừ được nữa. Tiêu Vận đã đính hôn cùng An quốc công Thế tử rồi, việc này chỉ cần thành công thì Tuyết di nương chắc chắn sẽ mẫu bằng nữ quý, nói không chừng còn có thể an vị trên vị trí chủ mẫu nữa.

Hừ! Nếu như Tiêu Linh cũng có thể gạ gẫm được một vị công tử của đại gia tộc thì nàng liền đem Tiêu Linh làm con nuôi của mình, như vậy nàng cũng có thể mẫu bằng nữ quý.

Bị Cầm di nương xen vào, Tiêu Vận đương nhiên cũng không thể nói thêm cái gì nữa. Nàng cùng Hoàng Bắc Nguyệt lên cùng một chiếc xe ngựa nội thất hoa lệ. Sau khi ngồi xuống nàng liền vứt ngay thái độ ôn hòa lúc nãy, có chút khinh bỉ nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Nguyệt.

Nàng đời này ghét nhất là Hoàng Bắc Nguyệt, vậy mà bây giờ lại phải giả vờ thân thiết nha đầu đó. Ài, vấn đề là hôm nay Tiêu Dao vương cũng sẽ tham dự cung yến, bất đắc dĩ nên nàng cũng chỉ có thể lôi kéo tên phế vật ốm yếu này đi cùng.

Bất quá phế vật mãi mãi vẫn là phế vật mà thôi, cho dù có cho nàng tơ lụa hay vàng bạc châu báu thì nàng cũng không so sánh được với bản thân mình.

Tên rác rưởi này chỉ có thể làm nền cho nàng, lợi dụng xong thì một cước đá văng.

Hoàng Bắc Nguyệt có chút lười nhác dựa vào nệm êm, bởi vì mặt trắng bệch bệnh tật nên thoạt nhìn giống như muốn ngủ thiếp đi vậy.

Mà Tiêu Vận cũng không còn gì để nói, vẫn còn một đoạn đường nữa mới tới cung, nàng dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần.

Đợi bầu trời hoàn toàn tối đen, Đông Lăng liền hóa trang thành bộ dáng của Hí Thiên đi dự cung yến.

Đông Lăng thân thủ quá yếu, nàng vẫn nên làm một chút bảo hộ mới được.

” Băng.” Nàng lặng lẽ trao đổi với Băng Linh Huyễn Điểu: ” Ngươi đi bảo vệ Đông Lăng đi, chỉ cần có nguy hiểm thì ngươi lập tức ra tay, tuyệt đối không thể để cho nàng bị thương.”

” Chủ nhân, vậy còn người thì sao?” Linh Thú thường sẽ không bao giờ rời xa chủ nhân để đi bảo vệ người khác cả.

Chọn tập
Bình luận
× sticky