“A, ngươi tin tưởng ta như vậy?” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên liếc mắt nhìn hắn.
Mạnh Kỳ Thiên cười nói: “Bởi vì ngươi là Hoàng Bắc Nguyệt.”
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt thanh lạnh đảo qua khuôn mặt tuấn tú của hắn, “Tín nhiệm mù quáng đôi khi không phải chuyện tốt.”
Mạnh Kỳ Thiên cười cười không nói, lấy ra tàn quyển “Thiên Phạt” lúc trước khi đi nàng giao cho hắn. Hoàng Bắc Nguyệt vừa nhìn lập tức hỏi: “Ngươi tìm được cái gì mới sao?”
“Ta tra điển tịch cùng hồ sơ ở Điện Quang Diệu, phát hiện tàn quyền này chỉ gồm nội dung dễ hiểu. Có lẽ cuốn sách này bị chia thành 2 phần. Phần trọng yếu nhất hẳn là Thánh quân tự mình giữ.”
Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm bội phục Mạnh Kỳ Thiên, ngắn ngủn vài ngày đã lần hết điển tịch cùng hồ sơ ở Điện Quang Diệu. Mà Tàng thư các quy mô không phải là nhỏ!
“Nếu có thể tìm được phần còn lại ở chỗ Thánh quân hẳn là có thể hiểu toàn bộ. Nhưng theo ta phỏng đoán, Thánh quân sở dĩ giữ Thiên Phạt nhưng không tu luyện, e là có liên quan tới Vạn Thú Vô Cương.” Mạnh Kỳ Thiên thông minh nói.
Hoàng Bắc Nguyệt cong môi, nói: “Mạnh Kỳ Thiên, ngươi quá mức thông minh, ta cũng hơi sợ ngươi.”
“Nghe ngươi khích lệ như vậy, ta lại thấy bất an.” Mạnh Kỳ Thiên ha ha cười rộ lên, “Quyển “Thiên Phạt” này thật sự trọng yếu như ngươi nói sao?”
“Nếu không quan trọng thì sao Thánh quân lại coi trọng như vậy?” Hoàng Bắc Nguyệt mắt trầm xuống, nói: “Người có biết Thánh quân giữ phần còn lại ở đâu không?”
Mạnh Kỳ Thiên nhìn ánh mắt của nàng có chút kinh ngạc: “Ngươi không phải là muốn…”
“Không sai!” Nàng như chém đinh chặt sắt nói.
Mạnh Kỳ Thiên nói: “Hoàng Bắc Nguyệt, đừng coi thường Thánh quân, hắn thần bí khó lường, không chỉ vẻ bề ngoài. Hơn nữa chúng ta không chuẩn bị được thỏa đáng, nếu ngươi tùy tiện làm việc, sợ rằng sẽ đánh rắn động cỏ.”
“Ta biết hắn không đơn giản, ta còn biết, hắn tên thật là Tống Mịch!”
“Tiêu Dao Vương Tống Mịch?” Mạnh Kỳ Thiên lắp bắp kinh hãi, thấy Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, liền không nghi ngờ, “Không ngờ đó là bộ mặt thật của Thánh quân.”
“Hắn chưa chắc thần bí như vậy, có điều hắn rất lợi hại, triệu hồi thú của hắn là một con phượng hoàng màu vàng, trên người lửa cháy vô cùng lợi hại, ta căn bản không đỡ được.”
“Đó là Vu sơn Chim Thần Kim Loan, tên là “gió lốc”, chỉ một lần phất gió thì có thể làm bốc lên 9 vạn dặm! Cùng nổi danh với Huyễn Linh Thú. Con chim này cao ngạo, chưa bao giờ nghe nói ký khế ước cùng loài người, không ngờ trở thành triệu hồi thú của Thánh quân!” Mạnh Kỳ Thiên sắc mặt nghiêm trọng, hiển nhiên chưa hề nghĩ đến sẽ gặp phiền toái lớn như vậy.
“Hoàng Bắc Nguyệt, lúc gặp phải Chim Thần Kim Loan, đừng nghĩ rằng nó toàn thân là hỏa thì có thể dùng thuộc tính Băng ngăn cản, nhất định phải dùng sét đánh!”
“Ta rốt cuộc cũng hiểu vì sao Thánh quân coi trọng ngươi như vậy.” Nghe hắn nói xong, Hoàng Bắc Nguyệt cười rộ lên.
Mạnh Kỳ Thiên cười khổ nói: “Hết cách rồi, thiên phú triệu hồi sư của ta không cao, tự biết có Hồng Liên cùng Mặc Liên phía trước thì không có cách nào vượt qua được, chỉ có thể tìm con đường đi riêng.”
“May là ngươi tìm con đường đi riêng.” Hoàng Bắc Nguyệt thực sự bội phục sự thông minh của hắn, “Hiện tại có thể nói cho ta biết phần “Thiên Phạt” còn lại bị Thánh quân giấu ở đâu rồi chứ.”
Mạnh Kỳ Thiên thở dài một tiếng, “Nếu ngươi đã quyết mạo hiểm, ta tự nhiên không thể ngăn cản, nhưng…”
“Ta tự có chừng mực!”
Mạnh Kỳ Thiên lặng lẽ tới gần nàng, thấp giọng nói nói mấy câu bên tai, Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu liếc hắn, chỉ thấy Mạnh Kỳ Thiên cười khổ, Hoàng Bắc Nguyệt cũng cười khổ.
“Ngươi có thể chờ thời cơ thì lại ra tay”
“Ta không có nhiều thời gian chờ đợi nữa.” Hoàng Bắc Nguyệt hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, thời gian quả thật không nhiều lắm.
Nhìn nàng dứt khoát xoay người, bóng lưng cô tuyệt, Mạnh Kỳ Thiên đột nhiên nói: “Cẩn thận Mặc Liên!”
Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn hắn, Mạnh Kỳ Thiên mở tay ra, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Hắn được xưng là mãnh thú của Điện Quang Diệu, đó không phải là hư danh.”
“Mặc Liên hiện tại hôn mê bất tỉnh, đối với ta là cơ hội tốt.” Hoàng Bắc Nguyệt trầm trọng gật đầu, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
Một trận gió thổi tới, lá vàng khô trên giàn trồng hoa rơi xuống đống tuyết đọng.
Hắn thấp giọng lầm bầm lầu bầu: “Tối nay hướng gió bình yên, tội gì muốn ngược gió mà đi chứ?”
Nơi mà Mạnh Kỳ Thiên nói là tòa Thiên Điện phía sau Quang Minh Thần Điện, chỗ ở của Thánh Quân. Chỗ này không ai dám đến, Mạnh Kỳ Thiên từ nhỏ lớn lên ở Điện Quang Diệu, cũng chưa từng đi qua nơi đó.
Lúc bọn họ thấy Thánh quân đều cách sau rèm. Bộ dáng Thánh Quân thế nào, bọn họ chưa bao giờ biết. Sau mỗi lần gặp bọn họ xong, Thánh quân đi đâu cũng không ai biết.
Muốn tới thiên điện không thể đi vòng qua Quang Minh Thần Điện được, nhất định phải đi từ bên trong.
Thánh quân là cao thủ kết giới, nhìn Điện Quang Diệu được hắn ẩn giấu bí mật như vậy liền biết.
Hoàng Bắc Nguyệt đi tới bên ngoài Quang Minh Thần Điện, không biết Thánh quân cùng Mặc Liên còn ở bên trong hay không.
Nàng lặng lẽ đẩy cửa ra thành một khe hở, từ khe hở nhìn xuyên thấu qua vô số ngọn đèn dầu chói mắt chỉ thấy bên tĩnh lặng, không thấy bóng dáng của Thánh quân cùng Mặc Liên.
May là không thấy!
Hoàng Bắc Nguyệt lập tức lắc mình đi vào, bước nhanh qua vậy dãy hành lang ánh nến huy hoàng, đi tới chỗ rèm che, nàng duỗi tay vén rèm lên, bên trong chỉ có một chiếc ghế vàng rộng rãi, bên cạnh cái ghế có viên minh châu cực đại chiếu sáng, một cái bàn nhỏ, bên trên vẫn đặt một chén trà nóng còn bốc hơi.
Nếu không ai vào đây, vậy chén trà nóng này là ai đưa tới?
Nàng lục lọi chỗ này, tìm kiếm cơ quan hoặc là chốt mở kết giới.
Dấu tay chạm đến khối minh châu, ánh sáng tối sầm lại, đột nhiên không gian phía sau ghế lung lay một chút, Hoàng Bắc Nguyệt khóe miệng hơi cong lên, đưa tay bỏ một tầng băng gắn vào phía trên minh châu, ngăn trở ánh sáng, sau đó bay tới phía sau ghế nằm, lắc mình đi vào.
Trong nháy mắt đã đi tới một phòng tàng thư phong phú, bố trí ngăn nắp, xung quanh bày rất nhiều giá gỗ, phía trên đặt không ít dược liệu thông thường, gian phòng không có cửa sổ, không gian rất lớn, nhìn bố trí này hẳn là phòng chế thuốc.
Quả nhiên, đi lên phía trước liền nhìn thấy một lò chế thuốc màu đen rất lớn. Phía sau bày ấm luyện thuốc Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh mà năm đó nàng cùng Phong Liên Dực tranh đoạt ở phủ An Quốc công!
Không cần đoán, nàng có thể biết đây là đâu.
Lặng lẽ đi ra khỏi phòng chế thuốc, bên ngoài viện rơi đầy tuyết chưa kịp quét sạch. Trên mặt tuyết có một hàng dấu chân thật sâu, nàng giẫm theo dấu chân to hơn nàng đi tới một tòa u tĩnh trong viện.
Luyện dược sư bình thường cũng thích an tĩnh, Tống Mịch tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ. Phủ Tiêu Dao Vương xây dựng ở ngoại ô, mặc dù quy mô rất lớn, nhưng người hầu rất thưa thớt, rất an tĩnh.
Tống Mịch du lịch thiên hạ, rất ít trở về, hơn nữa hắn đến nay chưa cưới vợ, chỉ có mấy hồng nhan tri kỷ bên ngoài, bởi vậy hàng năm trong vương phủ càng tịch liêu, chỉ có mấy lão bộc xử lý.
Không phòng thủ chu đáo, đối với Hoàng Bắc Nguyệt mà nói, quả thực như vào chỗ không người, không hề bị khiêu chiến.
Bước chân nàng đi tới bên ngoài phòng có đèn sáng, ngồi xổm ở góc tường, bởi vì đối phương là Thánh quân giỏi về kết giới, cho nên nàng không dám tới quá gần, thật cẩn thận dán lỗ tai gần sát vách tường.
May mà người ở bên trong cũng không có phòng bị gì, đại khái không ngờ sẽ có người len lén theo hắn tới quý phủ, hoặc là hắn căn bản không có ý đồ phòng bị.
Tinh tế nghe hồi lâu không có cực nhỏ động tĩnh, Hoàng Bắc Nguyệt đang định đi tới nơi khác lục soát, nhưng lúc này lại nghe thấy một tiếng thống khổ kêu thảm thiết trong phòng!
Căn bản không cần áp sát tai vào tường vẫn có thể nghe rõ ràng!
Đó là tiếng của Mặc Liên!
Sau tiếng hét thảm, một cỗ lực lượng cường đại đột nhiên phát ra, giống như vòi rồng, ngay cả cửa sổ phòng cũng bị bật ra. Rèm cửa sổ bay múa khắp nơi, trong phòng không biết bị vỡ thứ gì, từng tiếng từng tiếng vang lên.
Hoàng Bắc Nguyệt dính sát vào tường mới không bị lực lượng cường đại thổi bay ra.
Thật là lực lượng khủng khiếp!
Lặng lẽ lau một chút mồ hôi trên trán, Hoàng Bắc Nguyệt bình ổn tâm thần, trong tiếng kêu thảm rên rỉ kia nghe được giọng nói của Tống Mịch: “Triệt nhi, không sao rồi.”
Dù hắn nói với ngữ khí an ủi mềm mại, song từ lúc cửa sổ mở đã nghe được tiếng u u của thiếu niên như thú hoang bị dồn vào chân tường, hiển nhiên là bị hành hạ đến mức đầu óc hỗn loạn.
“Nguyệt, Nguyệt…” hắn thì thào nói khiến Thánh quân lâm vào trầm mặc hồi lâu.
“Hoàng Bắc Nguyệt.” Thánh quân trầm thấp chậm rãi nói ra một cái tên khiến Mặc Liên đột nhiên an tĩnh lại.
Dù ở bên ngoài nhưng dường như vẫn cảm giác được hơi thở cực kỳ nguy hiểm phát ra trên người Thánh quân.
Hoàng Bắc Nguyệt sợ run trong chốc lát, dự định lặng lẽ rời đi, lại thấy Thánh quân nói: “Ngươi muốn cô ta sao?”
Không biết Mặc Liên đáp lại như thế nào, không có âm thanh, hẳn là gật đầu, Thánh quân liền nói: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, cô ta sớm muộn sẽ là của ngươi.”
“Ta muốn nhìn nàng một lần.” Mặc Liên thấp giọng nói, lúc này hắn nói chuyện hình như không khó khăn như trước.
Trong phòng truyền đến tiếng bước chân, là Thánh quân đứng lên, chậm rãi đi tới bên cửa sổ, nhìn cảnh tuyết bên ngoài nói: “Ngươi lúc đầu nói với ta là muốn đôi mắt, chính là vì nhìn thấy cô ta một lần sao?”
Phía sau Mặc Liên không nói gì.
Hoàng Bắc Nguyệt lại lo lắng đề phòng, nàng hiện tại chỉ cách vách tường với Thánh quân, không, chỉ cần hắn hơi cúi đầu là có thể nhìn thấy góc tường nàng đứng ngoài cửa sổ.
Nàng luôn luôn giỏi ẩn giấu hơi thở trên người, vô thanh vô tức căn bản không ai phát hiện được, tuy nhiên vẫn có chút lo lắng.
Nghe hắn nói chuyện cùng Mặc Liên, hơi thở của nàng có chút mất tự nhiên.
Chỉ cảm thấy Mặc Liên không nên như vậy, hắn càng cố gắng, nàng càng áy náy, bởi vì nàng căn bản không thể đáp lại tình cảm của hắn.
“Ta có thể cho ngươi đôi mắt.” Thánh quân nhìn đủ cảnh tuyết ngoài cửa sổ liền chậm rãi quay lại, “Có điều, sau khi ngươi thấy được nàng sẽ cầu ta thu hồi ánh sáng của ngươi.”
“Sẽ không!” Mặc Liên nói như chém đinh chặt sắt, rất kiên quyết chắc chắn, thật sự là dũng khí một đi không trở lại!
Thánh quân không trả lời hắn, trầm mặc một hồi.
Hoàng Bắc Nguyệt không dự định nghe tiếp, có một số việc thà chẳng biết gì còn hơn. Biết rõ lại càng thấy áp lực đè nặng trên vai.
Nàng rất mệt.
Lặng lẽ đứng dậy, mơ hồ nghe thấy Mặc Liên ở bên trong hỏi: “Ngài sẽ giết nàng sao, phụ thân?”
Hoàng Bắc Nguyệt cả kinh, tay chống góc tường đứng lên đột nhiên mềm nhũn, cả người liền ngã ngồi xuống, bước chân trượt xuống tuyết tạo ra một tiếng ma sát nhỏ.
Nàng thần kinh căng thẳng, toàn thân căng cứng, trên lưng lập tức toát ra mồ hôi lạnh!
Trong phòng Thánh quân đột nhiên lạnh lùng ngẩng đầu, bước nhanh tới trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Ngoài cửa sổ rỗng tuếch, dưới góc tường cũng không có ai, chỉ có một con mèo đen đứng dưới hành lang, liếm tuyết dính trên chân.
“meo meo ô…”
Mèo đen ngẩng đầu lên, gọi hắn một tiếng, sau đó liền vui vẻ chạy vào đất tuyết.
“Là Mèo sao?” Mặc Liên ở bên trong hỏi.
“Là miêu.” Thánh quân buông cảnh giác, xoay người đi tới trước.
Thân thể Hoàng Bắc Nguyệt treo trên mái hiên, phía sau lưng dính sát vào góc mái. Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, may là trước kia ở hiện đại thành thạo Thuật Chế Ngự Thú, lúc quan trọng có thể khống chế mèo đen chơi đùa ngoài sân đến chịu tội thay mình.
Loại động vật không có linh tính này khống chế rất dễ, chỉ cần ý thức cường đại có thể tùy ý sai khiến chúng.
Nàng năm đó chỉ bằng ý thức đã chinh phục được Băng Linh Huyễn Điểu, còn con mèo nhỏ này thì tính gì?
Vuốt trái tim nhảy lên, trong lòng nàng nghĩ đến mức này thì nhìn kỹ người bên trong xem có thật là Mặc Liên không. Giọng nói quen thuộc như vậy, từ lúc nàng quen Mặc Liên chưa thấy nói chuyện lưu loát rõ ràng như thế bao giờ.
Thân thể chao đảo một cái, nắm lấy cột nhà dưới mái hiên, có thể ló đầu nhìn thấy tình hình bên trong.
Thánh quân đưa lưng về phía nàng, đứng ở bên giường, mà Mặc Liên ngồi xếp bằng, quay mắt về phía nàng. Nhưng hai mắt hắn không nhìn thấy, không sợ bị hắn phát hiện.
Nửa quần áo trên người Mặc Liên đã được cởi bỏ, lộ ra thân thể thiếu niên gầy gò nhưng rắn chắc. Phía sau hắn có nguyên khí màu đen chớp động, bởi vì bị thân thể Thánh quân che lấp nên không nhìn rõ được.
Chỉ mơ hồ nhìn thấy có hai cây gậy thật dài màu đen tinh tế, to hơn ngón tay, ngắn hơn cánh tay một chút. Hình như trên gậy có hoa văn vui mừng lẫn sợ hãi. Với thị lực của nàng chỉ mơ hồ nhìn thấy một chút lồi lõm, dù sao toàn thể là màu đen nên không nhìn rõ lắm.
Gậy gộc màu đen hình như rút ra khỏi lưng Mặc Liên, như hai đôi cánh mở rộng bên cạnh hắn. Hắc khí bốn phía như cánh chim, lộ ra gương mặt tái nhợt, cảm giác như nhìn thấy thiên sứ đọa lạc.
Không biết có phải ảo giác hay không, lúc Mặc Liên thoáng ngẩng đầu, nàng hình như nhìn thấy hoa Kết Ngạnh màu đen bên khóe mắt hắn đẹp hơn trước.
Giống như trước là một nụ hoa chớm nở, mà hiện tại cánh hoa đã mở ra một ít, có tư thế muốn bung ra.
Nhưng màu đen nồng nặc khiến khuôn mặt hắn không đơn thuần trong suốt như trước mà hơi có chút khát máu.
Nàng chỉ thật nhanh liếc mắt nhìn, sau đó cấp tốc rời khỏi mái hiên, đi tới thư phòng bên kia vương phủ tìm kiếm phần còn lại của quyển “Thiên Phạt”.
Nàng nghĩ đến cảnh vừa nhìn, lại ngẫm đén lời cảnh cáo của Mạnh Kỳ Thiên: cẩn thận Mặc Liên! Hắn được xưng là mãnh thú của Điện Quang Diệu không phải chỉ là hư danh.
Trong lòng đột nhiên bất an mãnh liệt, khiến đầu óc đau nhức, không thể chuyên tâm tìm kiếm, nàng tìm một góc bí ẩn ngồi xổm xuống, để đầu óc hỗn loạn của chính mình yên lặng một chút.
Đang lúc này, cửa thư phòng đột nhiên bị đẩy ra, ngoài cửa ánh tuyết đột nhiên chiếu vào.
Hoàng Bắc Nguyệt hoảng sợ, vội vàng rụt rụt thân thể, trốn sau một loạt giá sách, ngừng thở đè ép toàn bộ khí tức trên người mình.
Ngoài cửa người nọ đi đến, tiện tay đẩy cửa ra, đi tới bên một loạt giá sách, cầm một quyển sách xuống lật xem, hình như xác định gì đó liền buông sách ra, rời khỏi thư phòng.
Hoàng Bắc Nguyệt chờ tiếng bước chân đi xa thật lâu mới chậm rãi đi tới chỗ người kia vừa lật xem sách. Trên kệ sách rút một quyển ra.
Quyển này hắn vừa lật xem.
Hoàng Bắc Nguyệt lật ngược xuôi cuốn sách vài lần, không phát hiện chỗ nào đặc biệt. Đây là một tập thơ bình thường, tất cả phía trên đều là văn tự phong nhã, là bộ sách học đòi văn vẻ mà đám quý tộc thường biễu diễn.
Nàng cho là mình cầm sai rồi, liền lật xem tất cả các cuốn sách xung quanh, tất cả đều đúng là cùng nội dung, không có chỗ nào đặc biệt.
Chẳng lẽ bản thân nghĩ sai rồi? Người nọ đi vào chẳng qua là muốn nhìn một câu thơ không nhớ được mà thôi?
Nào có đơn giản như vậy?
Hoàng Bắc Nguyệt lấy tập thơ xuống, bỏ vào trong nạp giới, lặng lẽ ẩn núp ra ngoài.
Ra khỏi Phủ Tiêu Dao Vương, nhìn thấy ngọn đèn chiếu sáng tỏ Thành Lâm Hoài, trong nháy mắt nàng rất muốn trở về xem một chút, nhưng nghĩ đến trong sách có thể cất giấu “Thiên Phạt”, phải nhanh tìm Mạnh Kỳ Thiên nghiên cứu một chút.
Hơn nữa, nàng không có nhiều thời gian sầu não, chuyện của quốc gia nàng tạm thời chẳng quan tâm.
Nếu hiện tại nàng biết vì mình mà Anh Dạ bị đưa xuống vực sâu thì bất kể thế nào nàng cũng trở về.
Chờ lúc nàng đứng ở đỉnh cao lạnh lẽo cô độc mà nhìn lại quãng thời gian này, nàng vẫn nhớ rõ ánh trăng cùng tuyết rơi đầy đất trong đêm nay như cố ý, khiến nàng vĩnh viễn không thể quên ánh trăng trắng bệnh cùng không khí lạnh như băng.
Nếu Vạn Thú Vô Cương thật sự như lời đồn có thể siêu thoát sinh tử, có năng lực đi ngược thời gian thì cho dù mạo hiểm tính mạng, nàng nhất định sẽ sử dụng.
**** Bắc Nguyệt hoàng triều *****