“Cái gì?” Ánh mắt Công chúa Hi Hòa sáng lên, “Hắn ở đâu?”
Hoàng Bắc Nguyệt tránh ra khỏi cửa, chỉ ra ngoài nói: “Ở bên ngoài.”
“Hồng Liên, không ngờ ngươi hiểu rõ ta thế! Ta thích hắn, nhưng hắn nhiều năm chẳng quan tâm ta. Ta lửa giận đầy bụng, đang muốn tìm hắn trút giận đây!” Công chúa Hi Hòa cười đi tới mở cửa.
Ngoài cửa, ánh sáng cùng khí lạnh cuối đông theo nhau xông vào, trong nháy mắt, Công chúa Hi Hòa hoa mắt lên, dường như không nhìn rõ cảnh vật trước mắt.
Bà nhắm mặt rồi lại mở ra, chỉ thấy trước mắt ánh sáng màu vàng lắc lư, cũng có rồng vàng 5 móng cưỡi mây đạp gió, uy nghiêm túc mục. Trong lòng chột dạ, vội vàng lui về phía sau, không ngờ dưới chân bị vấp ngã xuống đất.
Người ngoài cửa chậm rãi đi tới, long bào ngọc miện, ánh vàng bao trùm, trong mắt tràn đầy trầm thống cùng không dám tin, nhưng vẫn không giảm uy nghi của Chân Long thiên tử.
“Nhị hoàng tỷ, Trẫm không ngờ ngươi là người như vậy.” Hoàng thượng chậm rãi mở miệng, giọng nói khô khốc, “Hóa ra nhiều năm qua ngươi…”
Câu nói kế tiếp không thốt nên lời, Hoàng thượng nổi giận khiến khí huyết xông lên ngã về phía sau. Thái giám luống cuống tay chân đỡ lấy hắn.
“Ngươi, ngươi chết một vạn lần cũng không đủ!” Hoàng thượng chỉ ngón tay về phía Công chúa Hi Hòa.
“Không phải, Hoàng thượng, ta bị oan, ta không biết tại sao sẽ như vậy? Lời nói vừa rồi không phải ta muốn nói, là có người dùng ảo thuật mê hoặc ta!” Công chúa Hi Hòa ngây người một lúc, lập tức thông minh quỳ xuống chỉ ngón tay về Hoàng Bắc Nguyệt, nói: “Cô ta không phải là Bắc Nguyệt quận chúa, cô là Hồng Liên của Điện Quang Diệu, là cô ta hãm hại ta!”.
Cư nhiên phản đánh được một kích, nhiều năm khổ cực bôn ba nên bà cũng không phải phụ nữ bình thường, thông minh nhanh nhẹn, nếu tâm tư không ác độc, bà có lẽ có thể trở thành tiểu thư đầy thanh thế.
Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh một tiếng, mặc kệ Hoàng thượng liếc nhìn, chỉ nói: “Ngụy võ thần, ngươi còn chưa cút ra thấy công chúa?”.
Công chúa Hi Hòa sửng sốt, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: “Ta quả thật dẫn theo Ngụy võ thần đến, không lừa ngươi đâu? Hi Hòa cô cô.”
Từ một bên Lưu Vân Các, Nến Đỏ mang Ngụy võ thần tới.
Vậy Ngụy võ thần coi như khôn khéo giảo hoạt, tự biết đầu hàng sẽ thành thần tử của Nước Nam Dực, nhìn thấy Hoàng thượng liền lập tức quỳ xuống hô lớn: “Tội thần Ngụy võ thần tham kiến Ngô hoàng vạn tuế!”.
Hoàng thượng nhìn thấy hắn cũng sửng sốt, lúc này tin tức chưa truyền lại, mặc dù lời đồn nổi lên bốn phía trong dân gian, song không có sứ giả thực sự đến thông báo. Hoàng thượng cũng không tin Ngụy võ thần sẽ đầu hàng mà mang theo thủ cấp hoàng đế nước Đông Ly cùng ngọc tỷ, cùng với hổ phù tướng quân đến Nước Nam Dực.
Ngụy võ thần vội vàng lấy tất cả ra, hiến cho Hoàng thượng, nói: “Tội thần trước đây cống hiến cho nước Đông Ly, hết thảy nghe lệnh vua mà hành sự, phạm phải nhiều sai lầm lớn, hôm nay nguyện ý hối cải để làm người mới, thuần phục Nước Nam Dực, xin Hoàng thượng thứ tội!”
Thông minh lắm, chẳng trách hắn không chịu giao ngọc tỷ cho nàng, hóa ra là muốn bản thân lấy ra để chứng tỏ thành ý.
Hoàng thượng chán ghét Ngụy võ thần, nhưng mặc dù nắm đó bị hắn bắt làm tù binh, nhưng cũng không bị ngược đãi tra tấn, ngược lại còn thúc đẩy hắn cùng Trưởng công chúa Huệ Văn.
Cúi đầu nhìn người này, mặt mày Hoàng thượng tuy có vẻ chán ghét, song không có sát ý, ngược lại nhìn về phía Công chúa Hi Hòa, hỏi: “Nhị hoàng tỷ, ngươi còn điều gì muốn nói?”
Nhìn thấy Ngụy võ thần xuất hiện, Công chúa Hi Hòa đã biết mình lần này hoàn toàn thua.
“Được lắm Hoàng Bắc Nguyệt a!” Nàng cười ha hả, “Ngươi gian trá giảo hoạt thật sự để ta nhìn với cặp mắt khác xưa!”.
“Quá khen.” Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười.
Công chúa Hi Hòa cười cười, đột nhiên trong mắt vừa hiện sát khí, giận dữ đứng lên, lao thẳng tới Hoàng thượng!
Hoàng Bắc Nguyệt không ngờ bà dám to gan như vậy, tập kích Hoàng thượng, tuy nhiên nàng đứng gần Hoàng thượng, thân hình quỷ mị trong nháy mắt tựu đi lên, che trước mặt hoàng thượng, ra tay chụp một chưởng trên vai Công chúa Hi Hòa, bà ta hự một tiếng rồi bay rớt ra ngoài.
Công chúa Hi Hòa sau khi bị đánh lui cũng không đánh tiếp, ngược lại vỗ lực đạo, lập tức nhảy khỏi Lưu Vân Các.
Biết bà muốn chạy trốn, Hoàng Bắc Nguyệt cũng đứng dậy đuổi theo, Lạc Lạc cùng Phong Nhã Ngọc đi ra khỏi phòng, cũng muốn cùng nàng đuổi theo Công chúa Hi Hòa.
“Bảo vệ Hoàng thượng!” Hoàng Bắc Nguyệt hô to một tiếng, Lạc Lạc lập tức hiểu, có Ngụy võ thần ở đây, Hoàng thượng không an toàn, chẳng trách vừa rồi nàng để bọn họ trốn ở trong phòng.
Công chúa Hi Hòa thân thủ không yếu, nhiều năm chăm chỉ không ngừng luyện tập, chỉ vì muốn vượt qua danh tiếng của tỷ tỷ!
Nàng đúng là triệu hồi sư thuộc tính hỏa, triệu hồi thú là một con Hỏa Thiềm cấp mười hai. Trong mắt Hoàng Bắc Nguyệt, lửa này chỉ như một bữa ăn sáng, nhưng trên người Hỏa Thiềm có vô số bọt khí đều là nọc độc, không cẩn thận dính vào sẽ lập tức bị mất mạng.
Cho nên mặc dù tốc độ Công chúa Hi Hòa kém nàng, Hoàng Bắc Nguyệt không chủ quan tới gần, giữ khoảng cách an toàn đi theo, phía sau điều khiển vô số dao băng sắc bén.
Nhưng Công chúa Hi Hòa xảo trá, biết nàng không dám tới gần, bởi vậy khống chế Hỏa Thiềm, hướng về chỗ đông đúc dân cư trong Thành Lâm Hoài.
“Quả nhiên chết đến nơi mà cũng không giữ lại chút danh tiếng nào sao?” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói.
Nhiều dân chúng thế thì nàng không thể dùng thuật pháp khổng lồ công kích, mà Hỏa Thiềm của Công chúa Hi Hòa có thể ngang nhiên đồ sát dân chúng, khiến nàng sợ hãi mà lui bước.