Hoàng Bắc Nguyệt nhất thời nghẹn lời, nàng chứng kiến cảnh tượng trước mắt, đột nhiên nhớ tới năm đó tự tay xây lên hai tòa nhà gỗ nhỏ, nàng từ trong rừng cây chặt bỏ cây cối, kéo trở về, toàn bằng chính sức mình xây phòng ở.
Nhưng hiện tại không biết tung tích, giống như nhắc nhở nàng, thời gian trôi đi không trở về.
Trong lòng nóng như lửa cũng không phát ra, tâm tình như vậy chỉ có một mình nàng sẽ hiểu, những người khác đều không hiểu!
Rầu rĩ cúi đầu, đi theo Quân Ly hướng vào tòa cung điện.
Trong cung điện đã có không ít tân khách.
Nói thật, chứng kiến tân khách đang ngồi trong tích tắc, Hoàng Bắc Nguyệt lắp bắp kinh hãi, nàng tưởng rằng hôn lễ này chẳng qua là nghi thức mà thôi, gả cho hắn có thể, không ngờ hắn lại mời tân khách……
Tân khách đang ngồi mặc dù không nhiều lắm, nhưng không ít khuôn mặt đều quen thuộc với nàng.
Yểm cùng Thiên Quỳ không cần phải nói, nhìn thấy Tống Mịch xuất hiện, nàng mới cảm giác lắp bắp kinh hãi, đôi mắt nguy hiểm nheo lại.
Châu ế trên tán hoa che mặt, hơn nữa Quân Ly che giấu nguyên khí trên người nàng, khuôn mặt ẩn trong ánh sáng ngọc ở châu ế, nhìn không rõ ràng, Tống mịch hẳn không nhận ra nàng, chỉ lễ phép gật đầu cười.
Ấm nhã tuấn dật, phong tư Tiêu Dao Vương từ đầu tới cuối cũng không thay đổi a.
“Vua của lính đánh thuê Hoàng Chiến Dã cùng Thượng Quan Vô Vân – thủ lĩnh đoàn lính đánh thuê Phệ Diễm và La Thuần – thủ lĩnh đoàn lính đánh thuê Tứ Hải đến chúc mừng!”
Theo tiếng lễ quan, ngoài cửa một đám người chậm rãi đi tới, lấy Chiến Dã cầm đầu, phía sau Thượng Quan Vô Vân cùng La Thuần vẻ mặt băng sương, hiển nhiên bọn họ không mong muốn được mời tới tham gia hôn lễ này.
Lúc đầu để Nến Đỏ đem Vương lệnh của Lính đánh thuê cho Chiến Dã, hắn thống lĩnh lính đánh thuê trong thiên hạ mới hiệu quả.
Hoàng Bắc Nguyệt tự an ủi một chút, liếc nhìn Chiến Dã, liền rời ánh mắt không dám nhìn nhiều, sợ bị nhận ra.
Vi Nước Nam Dực làm hết thảy, nàng không hy vọng trở thành gánh nặng của Chiến Dã, đây là nàng cam tâm tình nguyện.
Kế tiếp, người của gia tộc Bố Cát Nhĩ cũng tới, có điều không phải Lạc Lạc, mà là tộc trưởng Tái Tư tự mình đến.
“Thánh quân Mạnh Kỳ Thiên của Điện Quang Diệu đến chúc mừng!”
Nghe một tiếng thông báo, tất cả tân khách cũng ồ lên nhìn về phía cửa đại điện, chỉ thấy Mạnh Kỳ Thiên phong độ, mặt mang mỉm cười đi tới, phía sau là Mặc Liên cùng thiên đại Đông nhi.
Hôm nay Thiên đại Đông nhi đã là Hồng Liên của Điện Quang Diệu, bởi vậy mặc y phục đỏ đứng ở bên cạnh Mặc Liên, rất xinh đẹp động lòng người.
Đại khái tất cả mọi người biết thánh quân Tống Mịch của Điện Quang Diệu đời trước đã ở đây, bởi vậy nhìn thấy Mạnh Kỳ Thiên xuất hiện, cả đại điện đột nhiên an tĩnh lại.
Ánh mắt mang hàm xúc khó hiểu đều xoay chuyển vào Tống Mịch cùng Mạnh Kỳ Thiên, quên tân lang cùng tân nương.
Quân Ly chắp tay đứng một bên, dường như rất hài lòng kết quả như thế.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng hỏi, trong giọng nói có dẫn theo một tia tàn nhẫn.
“Ngươi chỉ cần xem trò vui là được.” Quân Ly thản nhiên nói.
Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên bắt cánh tay hắn, gằn giọng nói: “Quân Ly, ngươi đừng quá đáng!”
“Ha ha…” Quân Ly lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Nếu ta nói cho ngươi biết, ta còn yêu cầu Tu La vương đến đây, ngươi có cảm giác càng quá đáng hay không?”
Trong đầu choáng váng, sắc mặt sau châu ế tái nhợt, cắn chặt môi đỏ mọng, nàng thấp giọng nói: “Ngươi muốn ngồi xem hổ đấu? Không dễ dàng như vậy!”
“Trong tay của ta có vương bài, muốn làm cái gì cũng được.” Quân Ly thản nhiên liếc mắt một cái, ánh mắt thâm ý nhìn Thiên Quỳ đứng cách đó không xa.
Thiên Quỳ trời sinh là một bộ dáng đau khổ, giống như cô gái bị người bắt nạt mà lớn lên, đứng ở trong góc nhỏ cảm giác không tồn tại, dường như không ai sẽ chú ý ả.
Chỉ ai quen ả mới biết, phụ nữ vẻ mặt thoạt nhìn sầu khổ này đáng sợ đến cỡ nào!
Biết Quân Ly lấy Thiên Quỳ áp chế nàng, Hoàng Bắc Nguyệt chỉ hừ lạnh một tiếng, ngậm miệng không nói, song thân thể vì phẫn nộ mà run rẩy.
Quân Ly, ngươi khinh người quá đáng
Nhận thấy nàng tức giận, Quân Ly rất sung sướng cười rộ lên “Hoàng Bắc Nguyệt, từ xưa có truyền thuyết hồng nhan họa thủy, không cần người nào, chỉ cần một nữ tử liền có thể lật úp thiên hạ, ngươi tin không?”
Hoàng Bắc Nguyệt hít sâu một hơi, ghé sát vào nhìn hắn,”Ta mặc kệ ngươi muốn làm gì! nếu ngươi không thực hiện ước định, hôm nay cho dù thật sự lật úp thiên hạ, ta cũng muốn lôi ngươi chôn cùng!”
Ánh mắt lạnh lẽo khiến Quân Ly ngẩn ra một chút, lập tức hắn mỉm cười: “Ta cũng không nuốt lời.”
“Như vậy tốt nhất!”
Hoàng Bắc Nguyệt khoanh tay, chuyển hướng một bên, tự tay kiểm tra châu ế trên trán một chút, bảo đảm có thể che lấp hoàn toàn khuôn mặt
Sau lúc kiểm tra, nàng mới ngẩng đầu nhìn về phía trong đại điện đã tới tình huống gay cấn.
Tiêu Dao Vương Tống Mịch bình tĩnh ngồi trong đám tân khách, coi như không nhìn thấy đám người Mạnh Kỳ Thiên.
Mà từ lúc đầu tiên nhìn thấy hắn, nụ cười trên mặt Mạnh Kỳ Thiên trở nên vi diệu.
Luận khí thế, Mạnh Kỳ Thiên quả thật không có thong dong bình tĩnh như Tống Mịch. Tống Mịch thật sự là dòng nước mùa thu giữa thiên nhiên.
Tuy nhiên, nói dối trá cùng tâm cơ, đại khái ai cũng kém người thông minh như Mạnh Kỳ Thiên đi?
Hắn nhìn thấy Tống Mịch cũng kinh ngạc một chút, hiển nhiên thật không ngờ gặp nhau ở chỗ này, trước mắt bao người, hai đời thánh quân Điện Quang Diệu gặp lại, có ý vị sâu xa.
Tuy nhiên Mạnh Kỳ Thiên rất nhanh khôi phục vẻ mặt tươi cười như gió xuân, tự nhiên theo bậc thang đi hướng Tống Mịch.
Cử động này khiến tất cả mọi người đánh mắt đến hắn.
Tuy chỉ dẫn theo hai người, tuy nhiên Mặc Liên khí thế xơ xác tiêu điều đủ để kinh sợ rất nhiều người!
Đi qua bên người Quân Ly cùng Hoàng Bắc Nguyệt thì Mạnh Kỳ Thiên dừng lại bước chân, hàn huyên hai câu, ánh mắt dừng lại trên người Hoàng Bắc Nguyệt một cái chớp mắt, nhưng cũng không nhìn ra cái gì.
Theo Mặc Liên tới gần, Hoàng Bắc Nguyệt có chút mất tự nhiên, nàng biết thiếu niên này lực cảm giác luôn luôn nhạy cảm đến đáng sợ, hắn trước bị mù, bởi vậy không cần mắt nhìn cũng có thể nhận ra nàng.
Nhưng trường hợp này, nàng không hy vọng hắn nhìn thấy, không hy vọng hắn biết người mặc giá y là nàng.
Tuy nhiên, cũng may từ lúc đến, Mặc Liên chỉ một lòng chú ý Tống Mịch, cặp mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Tống Mịch, không nhìn về phía tân nương bên cạnh Quân Ly.
Nàng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mặc Liên trên người không hề ẩn giấu sát khí lạnh như băng, trong lúc nhất thời khiến đại điện vui mừng trở nên đông lạnh, tân khách trong khí thế xơ xác tiêu điều đều có chút khó thở.
Thiếu niên này, sẽ không muốn đại khai sát giới ở chỗ này chứ?
Phải biết rằng, hôm nay tiệc rượu là của ma thú một tay có thể quấy đến long trời lở đất a!
Hôm nay hôn lễ không có vui mừng náo nhiệt như bình thường, rõ ràng là một hồi yến tiệc tận tâm tính kế giết chóc!
Toàn bộ người có thù oán tề tụ một chỗ, hết sức căng thẳng mâu thuẫn.
Quân Ly tính kế, sao lại có sơ hở?
Hàn huyên trôi qua, Mạnh Kỳ Thiên không dừng lại, mang theo Mặc Liên cùng thiên đại Đông nhi đi tới chỗ Tống Mịch.
Nhìn Mặc Liên đi qua, Hoàng Bắc Nguyệt do dự một chút, định nhấc cánh tay, nhưng nửa đường yên lặng hạ xuống.
Mặc Liên, đừng đi, đây là bẫy rập!
Muốn truyền tin tức như vậy cho hắn, nhưng vừa mới có động tác, Quân Ly đã lập tức ra tay, kéo nàng về phía sau, lạnh như băng nói: “Đừng giỡn mặt, không có thành thân, ta đều có cơ hội đổi ý!”.
Hoàng Bắc Nguyệt quẩy người một cái, đong đếm nặng nhẹ, lựa chọn nhẫn nại, tùy ý Quân Ly kéo nàng vào trong lòng.
Mà Mặc Liên hướng về phía trước đi hai ba tầng bậc thang hình như phát hiện gì đó, không kìm lòng được quay đầu lại, ánh mắt lạnh duệ âm trầm đảo một vòng Quân Ly, cuối cùng dừng lại trên người nữ tử.
Ánh sáng ngọc châu lóe ra lấp lánh, mê ly ngăn trở tất cả ánh mắt muốn xem dung mạo tuyệt sắc của nàng.
Kể cả hắn.
Ánh mắt cũng không dừng lại lâu liền lạnh lùng rời đi, giờ phút này trong lòng Mặc Liên bị khát máu giết chóc thay thế.
Trên lưng ba căn vô cực thiên khóa cũng không áp chế được sát khí như hồng thủy trào dâng!
Giết!
Sát khí ẩn hiện trong con ngươi màu đen, Mặc Liên từng bước phóng qua Mạnh Kỳ Thiên, một cử động kia khiến vô số người cũng bắt đầu lo lắng đề phòng.
Hoàng Bắc Nguyệt cắn răng nói: “Ngươi không muốn biến hôn lễ trở thành một trò khôi hài chứ?”.
Quân Ly từ chối cho ý kiến, hắn cũng không để ý trước hôn lễ nhìn trò hay.
Thấy hắn không định ngăn cản, Hoàng Bắc Nguyệt định cắt ngang, đang muốn mở miệng, nhưng Mạnh Kỳ Thiên vươn tay bắt được Mặc Liên, mang giọng nói cười thản nhiên nói: “Hôm nay là hôn lễ của Quân Ly các hạ, có chuyện riêng thì chờ hôn lễ chấm dứt thì giải quyết đi.”
Mặc Liên rõ ràng không cam lòng, loại sát khí ác lạnh này khiến Tống Mịch cũng nhíu mi một chút, trong mắt vẻ bi thương cùng trào phúng chợt lóe qua.