Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 579: Huyền xà âm hậu (7)

Tác giả: Lộ Phi
Chọn tập

Nàng chớp mắt một cái, cảm giác sợ hãi như gặp ác mộng tức thì siết lấy trái tim của nàng!

“Phong Liên Dực…”

Hoàng Bắc Nguyệt thì thào một tiếng, đột nhiên vươn tay, đỡ lấy thân thể lảo đảo của hắn.

Lưỡi kiếm sắc bén đâm vào trong ngực của hắn bị rút ra từng chút một, mang theo máu tươi rợn người! Sắc mặt Phong Liên Dực tái nhợt, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi lớn, bị bảo kiếm bình thường đâm vào thân thể, đã đủ tạo ra vết thương vô cùng nghiêm trọng rồi, huống chi trên bảo kiếm đó còn mang theo nguyên tố hỏa thuộc tính mãnh liệt! Diện tích vết thương do bỏng rất lớn, ngoại trừ máu tươi tuôn ra ban đầu thì không còn chảy máu nữa, nhưng hỏa độc bị phong ở trong thân thể còn đáng sợ hơn máu tươi trực trào! Huyền Xà Âm Hậu không ngờ một kiếm của mình lại đâm trúng con của chính mình, tức thì ngây dại, nắm kiếm nhìn hắn thì thào: “Dực, Dực…”

Phong Liên Dực hít mạnh một hơi, miễn cưỡng phát ra một ít âm thanh, nói với Hoàng Bắc Nguyệt: “Đi mau.

Hoàng Bắc Nguyệt không trì hoãn phút giây nào, nhìn thấy Huyền Xà Âm Hậu thừ người ra khiếp sợ, biết ngay đây là cơ hội ngàn năm có một, vội vàng dìu Phong Liên Dực xoay người rời đi.

Lối ra của hư huyễn chi cảnh nàng cũng không biết ở nơi nào, Phong Liên Dực đưa tay chỉ một cái phương hướng, nàng liền dìu hắn bước nhanh đi qua.

May là nàng không phải nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, nếu không dìu một nam nhân to lớn như vậy, làm sao có thể chạy nhanh được? “Vương, xin đi bên này.

Bên ngoài hư huyễn chi cảnh truyền tới âm thanh nho nhỏ.

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy A Ly, thiếu nữ đuôi cáo mỹ lệ kia, rnơi nàng đứng hình như có một cái vũng xoáy mỏng manh, dường như dễ dàng đột phá ra ngoài hơn những nơi khác! Hoàng Bắc Nguyệt tay trái cầm đao, giơ tay chém xuống, hàn băng khí liền xẹt qua, đánh vỡ vũng xoáy kia, sau đó nhanh chóng dìu Phong Liên Dực đi ra ngoài.

Trong tay A Ly cầm một cái dĩa tròn, trên dĩa tròn có các loại phù văn cùng ký hiệu thâm ảo phức tạp, sau khi bọn họ ra ngoài, A Ly lập tức chuyển động dĩa tròn, đóng lại cái vũng xoáy mỏng manh ban đầu kia.

Làm xong hết thảy, sắc mặt A Ly cũng tái nhợt, chỉ là trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại mang theo một tia hớn hở, “Vương, các ngươi rời khỏi đi, Âm Hậu bệ hạ tạm thời không ra được.

“A Ly….

Phong Liên Dực thấp giọng nói, “Ngươi làm như vậy…”

“A Ly không sợ, vì vương làm bất cứ chuyện gì cũng đáng!”

A Ly cao hứng giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, hết sức kiên định nói, nói xong, len lén nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Nguyệt, cắn môi một cái, lại nói: “Vương chịu vì ngươi bị nhốt trong hư huyễn chi cảnh, chịu vì ngươi chống lại Âm Hậu, chịu vì ngươi từ bỏ tánh mạng, hy vọng ngươi đừng cô phụ vương của bọn ta.

Hoàng Bắc Nguyệt bĩu môi, khóe miệng nhếch lên nụ cười, nói: “Ta cô phụ hắn, ngươi có thể làm gì được ta?”

“Ngươi ——”

A Ly tức muốn bật khóc, hốc mắt đỏ bừng, “Chưa từng thấy người nào có tâm địa cứng như đá tảng giống ngươi! Sớm biết vậy vừa rồi đã không cứu ngươi, cho ngươi cả đời bị nhốt trong hư huyễn chi cảnh, nếm thử cảm giác bị dày vò ở bên trong!”

“Đá tảng?”

Đôi mắt Hoàng Bắc Nguyệt cong một chút, cười nói, “Đá tảng không chuyển dời, cỏ lau dẻo như tơ.

Trên gương mặt tái nhợt của Phong Liên Dực đột nhiên lộ ra mỉm cười tuyệt mỹ, khiến lòng người say sưa đến mức hoàn toàn thất thần.

A Ly ngây người một chút, hỏi: “Ngươi nói cái gì? Ta nghe không hiểu!”

“Muốn ngươi nghe hiểu để làm chi? Đây là chuyện của ta và hắn.

Chọn tập
Bình luận