Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nhìn thoáng qua chiếc rổ, nói ” Vào đi thôi. ”
Bội Hương vui mừng khôn xiết, vội vàng mang theo chiếc rổ đi vào.
” Đây là món ăn mà đầu bếp làm riêng cho Cầm di nương, ta cố ý lấy một chút, Tam tiểu thư ngài xem có thích hay không. ”
Bội Hương đem thức ăn một dạng một dạng bày trên bàn.
Ba món mặn một món canh, loại đãi ngộ này nếu so với trước kia giống nhưthức ăn nhà hàng năm sao vậy, trước đây có bánh bao cứng ngắc ăn cũng đã là tốt lắm rồi.
Hoàng Bắc Nguyệt cầm chiếc đũa, một cái tay chống cằm: ” Ngươi trộm thức ăn không sợ Cầm di nương biết sao? ”
” Tam tiểu thư nói đùa, ngài mới là chủ nhân chân chính trong phủ này. ”
Bội Hương vội vàng quỳ xuống, dập đầu đến mức cái trán trắng nõn đều ửngđỏ: ” Nô tỳ trước đây bị yêu ma che mắt, đắc tội tiểu thư, thỉnh tiểuthư đại nhân đại lượng không chấp nhặt với tiểu nhân. ”
Hoàng Bắc Nguyệt gắp ăn món cho vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt, lần đầutiên nếm thử món ăn thời cổ đại, tư vị cũng thực không tồi. Nàng khôngsợ Bội Hương dám hạ độc, cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám.
” Bội Hương, nếu ta muốn so đo với ngươi thì bây giờ ngươi cũng không còn đứng ở đây đâu. ”
” Vâng vâng vâng, đa tạ tiểu thư tha chết! ” Bội hương lại tiếp tục dập đầu.
” Ngươi đứng dậy đi. ” Hoàng Bắc Nguyệt nâng tay, ” Có vài chuyện ta muốn hỏi ngươi một chút. ”
” Tam tiểu thư cứ hỏi, nô tỳ nhất định sẽ thành thật trả lời. ” Bội Hương vội vàng tỏ vẻ trung thành.
Trải qua sự việc hôm qua, nàng đã triệt để hiểu rằng vị Tam tiểu thư này đãkhông còn nhu nhược vô năng như trước đây nữa. Sau này Trưởng công chúaphủ chắc chắn sẽ xảy ra biến hóa lớn!
Cầm di nương, Tuyết di nương nói cho cùng chỉ là thị thiếp của lão gia mà thôi, cho dù tươnglai Trưởng công chúa phủ có như thế nào thì cũng không đến phiên bọn họlàm chủ.
Trưởng công chúa lúc trước, ngay cả lão gia đềukhông có quyền lợi gì, dù cho hiện nay Huệ Văn Trưởng công chúa tuy rằng qua đời nhưng vẫn còn lại vị Hoàng Bắc Nguyệt có phong hào quận chúa,thân phận cao quý, huyết thống hoàng thất. Thậm chí Thanh Hà quận ở phía Nam, dân cư đông đúc, phồn hoa giàu có cũng là đất phong của Bắc Nguyệt quận chúa a!
Mặc dù không còn Trưởng công chúa, Thái hậucùng Hi Hòa công chúa vẫn vô cùng thương yêu Tam tiểu thư, thường nhândịp lễ tết ghé thăm nàng, Hoàng Thượng cũng thường ban thưởng cho Trưởng công chúa phủ!
Những thứ này cũng không phải vì Tiêu gia mà là vì mặt mũi của Trưởng công chúa!
Trước đây nếu như không phải là Tam tiểu thư quá hèn nhát vô năng, Cầm di nương cùng Tuyết di nương nào dám lớn lối như vậy?
Hiện tại tiểu thư đã không còn nhu nhược, vậy dĩ nhiên là nên đoạt lại mọithứ vốn có của nàng. Bội Hương nàng đi theo Cầm di nương mỗi ngày đều bị đánh bị mắng, vĩnh viễn không thể nổi danh, cả đời chỉ có thể làm mộtcái nha hoàn nho nhỏ.
Hừ! Không bằng giờ nàng sớm đi theo Tam tiểu thư, tương lai Tam tiểu thư chưởng quản Trưởng công chúa phủ, nàng sẽ là công thần. Đến lúc đó, nàng liền phong quang vô hạn nha, nếu nhưvậy cần gì phải làm một cái nha hoàn uất ức như vậy chứ!
Bội Hương mơ tưởng đến tiền đồ xán lạn đẹp đẽ sau này, Hoàng Bắc Nguyệt thấu hiểu lòng người sao có thể nhìn không ra được?
Bất quá nàng cũng không nói thẳng, chỉ hỏi: ” Mấy năm qua, ai đang quản lýviệc thu thuế của Trưởng công chúa phủ cùng đất phong của ta? ”
Quả nhiên Tam tiểu thư đã bắt đầu hỏi đến việc thu thuế!
Bội Hương vẻ mặt vui mừng, vội vàng đem những điều bản thân biết nói hết ra.
Huệ Văn Trưởng công chúa vô cùng được lòng dân, đất phong của nàng là MậtDương hòa (ta không chắc tên địa danh này có đúng không, mọi người thông cảm cho ta a~), dân phong thuần phác, người người đều thích vị Trưởngcông chúa này vì vậy đều cần cù trồng trọt, hàng năm lượng thuế thu được là một con số vô cùng khổng lồ.
Mà Hoàng Bắc Nguyệt là vịquận chúa nắm giữ đất phong duy nhất ở Nam Dực quốc, Thanh Hà quận ởphía Nam, dân cư đông đúc, phồn hoa giàu có, từ xưa tới nay là vùng đấtphì nhiêu.