Editor: Thiên Ân
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
Những loại kĩ năng sinh tồn bên ngoài này đối với nàng mà nói là chuyện thường ngày, nhắm mắt cũng có thể làm được.
Ngửi được mùi thơm của thức ăn, bụng của Mặc Liên và Chi Chi bắt đầu kêu lên ùng ục, đến cả nàng cũng cảm thấy có chút đói bụng.
Nhìn thấy thịt nướng sắp xong, Hoàng Bắc Nguyệt duỗi tay về phía Chi Chi, nó lập tức từ trong cái túi nhỏ lấy ra một hộp gia vị,cầm lên ngửi ngửi, lại là bột tiêu!
“Quả nhiên ngươi mang theo rất nhiều đồ vật!” Hoàng Bắc Nguyệt cười nói.
Chi Chi vì được khen ngợi, liên tiếp lấy ra thêm vài cái chai khác nữa, nước tương, ớt tất cả tất cả những gì cần có đều mang theo đủ, đem rắc lên trên thịt nướng, sau đó xé xuống một cái chân thỏ đưa cho Mặc Liên.
Hắn ngửi thấy mùi thơm, liền há miệng ăn từng miếng lớn, giống như cả đời chưa bao giờ được ăn món nào ngon như vậy.
Phần thịt thỏ còn lại chia cho Tiểu Hổ cùng Chi Chi, hai con vật này liền quay sang một bên ăn.
Hoàng Bắc Nguyệt cắn một miếng thịt nướng, mùi vị quả nhiên rất được, nhưng bây giờ ăn có chút không tốt, bụng rất đói lại ăn không vào, nhìn thẳng vào đống lửa đang nhảy múa, trong lòng nàng cũng hiện ra cảm giác không yên.
“Mặc Liên, trong ba ngày ta bất tỉnh, có xảy ra chuyện gì không?”
Mặc Liên ngẩn ra, động tác cắn xé miếng thịt thỏ đột nhiên chậm lại, mặt tái nhợt luôn luôn kì quặc giờ lại hiện thêm biểu cảm không được tự nhiên, hắn vốn là khối băng trời sinh đã lạnh lùng, nhưng hiện tại, lại không biết đã làm cái gì mà hai má đột nhiên trở nên đỏ ửng.
Thời gian nàng bất tỉnh…. Thời gian nàng bất tỉnh….
Hoàng Bắc Nguyệt đang ngồi bên đống lửa không thấy hắn trả lời, đột nhiên cảm thấy rất kì quái, quay đầu lại nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn không được tự nhiên như vậy, rất kinh ngạc.
Nàng có khả năng nhìn sắc mặt đoán ý người khác, trên mặt người khác có động tĩnh gì, nàng đều có thể nhìn ra được, huống hồ Mặc Liên lại là người đơn thuần như vậy, ngay cả che đậy cũng không biết, vừa nhìn đã biết là hắn đang chột dạ!
“Mặc Liên?” Hoàng Bắc Nguyệt nheo mắt, con ngươi trong trẻo, nhìn biểu cảm không biết phải nói sao của hắn.
“…… Ta, ta không có……” Mặc Liên thấp giọng lẩm bẩm,bộ dáng lúng túng.
“Ngươi không có cái gì?” Hoàng Bắc Nguyệt rất hứng thú khi nhìn thấy biểu cảm hắn như vậy, rất muốn biết rốt cuộc hắn đã làm ra chuyện có lỗi gì, mà lại có thể chột dạ như vậy.
Phải biết rằng Mặc Liên cũng không phải người bình thường, tính cách hắn thô bạo tàn nhẫn, nhưng ở trước mặt nàng thì lại luôn ngoan ngoãn giống một tiểu bạch thỏ, nàng thật sự nghi ngờ, người này thừa lúc nàng bất tỉnh đã làm chuyện gì có lỗi với nàng rồi.
Tuy rằng Mặc Liên là người của Quang Diệu điện,thế nhưng còn hơn nhiều người khác, nàng sẵn lòng tin tưởng người đơn thuần này.
Nhưng đây là lần đầu tiên Mặc Liên không được tự nhiên, bất luận nàng có gây áp lực lớn cỡ nào, hắn cũng không chịu nói dù chỉ một câu, cuối cùng liền ôm cái đùi thỏ chạy vào một góc yên lặng ngồi gặm. ({#Ân: Tiểu Mặc ngây thơ của ta a— đọc đoạn này mà ta chết cười mất thôi)}
Hoàng Bắc Nguyệt bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng của hắn, thời điểm Mặc Liên không muốn nói chuyện, giống như quả thiết ngàn cân, bất kể như thế nào cũng không có cách làm cho hắn mở miệng ra được!
Nàng đành phải nhìn sang Chi Chi, nàng hôn mê vài ngày, Chi Chi vẫn luôn ở cùng một chỗ với Mặc Liên.
Thế nhưng Chi Chi cũng chớp chớp mắt không hiểu chuyện gì, tỏ vẻ cực kì khó hiểu.
“Yểm, trong những ngày ta bất tỉnh, đã có chuyện gì xảy ra?” Rơi vào đường cùng, Hoàng Bắc Nguyệt đành phải đi hỏi Yểm ở trong hắc thuỷ cấm lao.
“Ta không biết!”