Khoảnh khắc lấy ra ngọc tiêu, Phong Liên Dực nhìn về phía ánh mắt nàng, rõ ràng có chút thay đổi, màu tím thâm thúy hình như lay động một chút, như là nghiền nát ánh sao.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng giật mình một cái, trong lòng không biết tại sao, đột nhiên có cảm giác khác thường.
Làn điệu ưu thương uyển chuyển vang lên trong không khí chậm rãi làm tiêu tan sát khí lãnh khốc khiếp người tràn ngập bên người Phong Liên Dực.
Tiếng nhạc kia chui vào lòng, thật sự có thể giải quyết hết thảy.
“Ngọc tiêu…” Công chúa Anh Dạ nhìn thấy Ngụy Yên Nhiên lấy ngọc tiêu, liền có chút ngẩn ngơ, nhìn kỹ ngọc tiêu liền muốn lớn tiếng nói.
Nhưng lời còn chưa cất lên, liền bị ánh mắt Bắc Nguyệt ngăn lại, ngăn cản ý định nói ra của nàng.
Công chúa Anh Dạ không rõ tại sao, nhưng Bắc Nguyệt không cho nói, nàng cũng không nói.
Song một tiếng hô của nàng khiến Ngụy Yên Nhiên hoảng sợ, tay run lên, làn điệu thay đổi, không thể tiếp tục thổi.
Trong mắt Phong Liên Dực chợt lóe sát khí, phức tạp nhìn Ngụy Yên Nhiên, giơ tay lên phất nhẹ một chút, cao thủ Thành Tu La vây quanh ở bốn phía bắt đầu tan rã.
“Ngươi, một ngày nào đó sẽ rơi vào trong tay Trẫm, lần sau, ngươi không có vận may như vậy.” Phong Liên Dực nhìn mặt nạ quỷ dữ tợn chằm chằm, giọng nói trầm thấp lạnh như băng.
“Trước mặt bệ hạ, vận may của ta vẫn có.” Hoàng Bắc Nguyệt nhếch môi cười, lần đầu tiên có Ma thú Hỏa Diễm hỗ trợ, lần thứ hai có Ngụy Yên Nhiên làm con tin.
Mỗi lần cũng lành ít dữ nhiều, xem ra ông trời không bạc đãi nàng.
Phong Liên Dực sắc mặt âm trầm xuống, khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành như vậy, cho dù giết người lộ ra vẻ nhẫn tâm vẫn có thể mê hoặc lòng người.
Chỉ sợ hắn muốn giết một người, cũng sẽ có người cam tâm tình nguyện chờ hắn xuống tay!
Hoàng Bắc Nguyệt thu hồi kết giới bên người Công chúa Anh Dạ, để nàng đến bên cạnh mình, sau đó tiếp tục kèm Ngụy Yên Nhiên, chậm rãi rời đi.
Phong Liên Dực nhìn bọn hắn chằm chằm, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua nàng, Người đeo mặt nạ quỷ!
Đột nhiên trong lúc đó, gió nổi lên, tuyết từ trên bầu trời phiêu tán bay lả tả xuống, tuyết lớn như vậy, ngay cả tầm mắt cũng mơ hồ.
Bóng dáng đám người Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi biến mất giữa trời tuyết.
Song rất nhanh tuyết ngừng, trên đất trống trước mắt không còn Công chúa Anh Dạ và Người đeo mặt nạ quỷ, chỉ có Ngụy Yên Nhiên co rúm lại giữa đất tuyết, như con thú nhỏ bị thương.
Phong Liên Dực liếc nàng, xoay người dặn dò Người của Thành Tu La nói: “Toàn thành lùng bắt, nàng bị thương, trốn không thoát!”
“Vâng!” Diễm Tâm Sư thấy cơ hội lập công báo thù đến, liền lập tức dẫn người đi.
“Bắc Nguyệt, ngươi bị thương rất nặng, nghỉ ngơi trước đi!” Gió lạnh gào thét bên tai, Băng Linh Huyễn Điểu bay lượn trong không trung, không ai nhìn thấy được.
Đã trốn ra được, Hoàng Bắc Nguyệt vẫn cảnh giác xung quanh, không muốn xử lý vết thương.
“Không, chúng ta lập tức trở về.” Nàng cố chấp nói, tháo mặt nạ xuống, môi mím thật chặt “Hắn hiện tại nhất định phái người đuổi theo chúng ta, nếu như dừng lại, chắc chắn sẽ bị bắt!”
“Nhưng thương thế của ngươi….” Anh Dạ do dự nói.
“Thương nhỏ thôi.” Hoàng Bắc Nguyệt thờ ơ nói, mặc dù đau, nhưng không hiểm yếu, Nhưng Anh Dạ…
Nhìn thấy ánh mắt ân cần của nàng, Anh Dạ kéo áo choàng trên người, môi nhẹ nhàng cong lên, nhỏ giọng nói: “Ta không sao.”
“Hắn vậy mà để người bắt nạt ngươi….” ngón tay Hoàng Bắc Nguyệt gắt gao nắm chặt băng vũ trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, mang theo vài phần thất vọng nói.
Anh Dạ lắc đầu, cười nói: “Năm năm, một người thay đổi rất nhiều, hắn ngay cả ngươi cũng không nhớ rõ, chỉ sợ cũng không nhớ kỹ ta.”
Bộ dáng của Anh Dạ nghe có vẻ không có chuyện gì, rất sáng sủa, nhưng nàng….
Nàng là công chúa cao quý, từ nhỏ được nâng niu che chở lớn lên, nàng sao có thể chịu được loại khuất nhục này?
Cho dù Diễm Tâm Sư chưa làm gì nàng, nhưng là….
“Bắc Nguyệt, trước kia lúc ở Nước Nam Dực, ngươi vào Học viện Linh Ương, hắn là sư phụ dạy ngươi đánh đàn đúng không.” Anh Dạ cười hỏi.
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, “Đáng tiếc ta không lựa chọn đánh đàn, không có hứng thú với nhạc khí gì.”
Anh Dạ suy nghĩ, thì thào nói: “Đúng vậy, các ngươi cũng không cùng xuất hiện….”
“Cái gì?” Gió bão thổi qua, vừa rồi nghe Anh Dạ nói gì đó không nghe rõ lắm.
“Không có gì.” Công chúa Anh Dạ lắc đầu, chỉ là nhớ lại vừa rồi vì sao Phong Liên Dực cố chấp muốn gặp Bắc Nguyệt như vậy.
Hơn nữa, hắn không hề nhớ rõ bất cứ thứ gì về Bắc Nguyệt, nếu nàng không nhắc tới, sợ rằng hắn căn bản không nhớ có một người như thế.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng không yên lòng, không tiếp tục hỏi, chỉ trầm mặc ngồi, đồng thời nghe động tĩnh chung quanh.
Một lát sau, Anh Dạ mới đột nhiên hỏi: “Bắc Nguyệt, Ngụy Yên Nhiên cầm tiêu bạch ngọc, ta nhớ đó là đồ vật hoàng cô để lại cho ngươi, vì sạo lại ở trong tay Ngụy Yên Nhiên?”
“Cái này nói rất dài dòng.” Hoàng Bắc Nguyệt nói, “Ta cũng muốn lấy ngọc tiêu lại, chỉ sợ Ngụy Yên Nhiên sẽ không nguyện ý.”
“Ừ, cô ta rất quý trọng ngọc tiêu đó, hơn nữa, hơn nữa hình như ngay cả… hắn cũng rất quan tâm.” Anh Dạ nói cuối cùng, giọng nói chậm rãi thấp xuống.
Hoàng Bắc Nguyệt giật mình một cái, bên môi nhếch lên nụ cười lạnh nhạt: “Đúng không?”
“Bắc Nguyệt, ngươi không thấy sao? Lúc hắn nhìn thấy ngọc tiêu, nghe được bản nhạc, hình như, hình như lại biến thành Dực ca ca trước kia.”
“Không thể nào.” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói, “Anh Dạ, hắn đã sớm không phải Phong Liên Dực trước kia, hơn nữa vĩnh viễn không thể biến trở về, ngươi hiểu chưa?”
“Nhưng….” Cặp mắt Anh Dạ đỏ lên, “Ta cảm giác có nhiều chuyện ta không biết, Bắc Nguyệt, ngươi có chuyện gì gạt ta sao?”
Hoàng Bắc Nguyệt mở miệng, lại lựa chọn trầm mặc nhẹ khẽ lắc đầu, “Không có.”
Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu nhìn nàng, bóng dáng gầy yếu như bị gió thổi đi, nàng thật sự không đành lòng nói: “Anh Dạ, tin tưởng ta, rời xa hắn là tốt cho người.”
Anh Dạ trầm mặc cúi đầu, hồi lâu mới gật đầu nói: “Ta biết…. nhưng là, Bắc Nguyệt, tại sao hắn luôn cố chấp với ngươi vậy? Mặc kệ là ngươi hay những thứ liên quan đến ngươi?”
Anh Dạ cắn môi, kéo áo choàng bó sát người, bộ dáng này sẽ không thấy lạnh.
Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt tái nhợt vô cùng.
“Anh Dạ…”
“Hắn từng nói, trong lòng hắn đã có người thích, ta tưởng hắn lấy lệ cự tuyệt ta, hiện tại ta biết rồi…”
Trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu gió rất lớn, Anh Dạ đón gió mà đứng, áo choàng vù vù bay múa, giống như tùy thời đều ngã xuống.
“Anh Dạ, ngươi cẩn thận một chút.” Hoàng Bắc Nguyệt nhìn bộ dáng của nàng rất nguy hiểm, cũng lập tức đứng lên.
“Không cần xen vào ta!” Anh Dạ hô to một tiếng, trong mắt lệ quang trong suốt, “Ta không sao.”
Hoàng Bắc Nguyệt lẳng lặng nhìn nàng, hồi lâu không nói câu gì, Băng Linh Huyễn Điểu an tĩnh bay, cẩn thận duy trì thăng bằng.
“Bắc Nguyệt, hắn thích ngươi, rất thích.” Anh Dạ thì thào nói, “Hắn từng nói, vì ngươi, buông tha hết thảy cũng được, cho dù sẽ đắc tội Nước Nam Dực, hắn cũng không sửa ước nguyện ban đầu.”
Khi đó nàng không biết người hắn thích là Bắc Nguyệt, trong lòng chỉ hâm mộ người được hắn thích có bao nhiêu hạnh phúc.
“Đúng không?” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười, “Hắn quả thật hứa hẹn với ta, nhưng là hiện tại thì sao?”
Trong giọng nói không chút nào che giấu đùa cợt cùng lạnh lùng, khiến lòng Anh Dạ đau xót, “Dực ca ca bây giờ có lẽ là bất đắc dĩ? Có lẽ hắn bị người của Thành Tu La khống chế….”
“Anh Dạ, ngươi tự mình nhìn thấy là sự thật.” Hoàng Bắc Nguyệt quyết đoán cắt đứt lời nàng.
Ban đầu bản thân cũng tự lừa mình dối người rằng hắn là bất đắc dĩ. Trong thành Tu La có Ma thú Vương tộc cùng Ma thú Trừng phạt, một mình hắn sao có thể chống lại?
Nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, chỉ cần một người tâm đủ kiên định, mặc kệ cái gì cũng không ảnh hưởng tới được.
Cho nên, nàng thà rằng không ảo tưởng, cũng muốn tận mắt nhìn sự thật trước mắt.
Anh Dạ nước mắt lã chã quay đầu nhìn nàng, “Hắn nhớ kỹ mọi người, nhưng quên một mình ngươi. Mà hắn thờ ơ với tất cả mọi người, lại nghe đến tên của ngươi, nghe được những thứ liên quan đến ngươi đều vô cùng quan tâm. Những việc này là ta tận mắt chứng kiến.”
Hoàng Bắc Nguyệt giật mình một cái, Anh Dạ lập tức cười rộ lên: “Bắc Nguyệt, bại bởi ngươi, ta rất cam tâm, ta trong lòng vẫn tưởng rằng, có thể xứng đôi với ngươi, trừ Chiến Dã ca ca thì chỉ có Dực ca ca mới xứng.”
“Anh Dạ…”
“Ta nói lời thật lòng.” Anh Dạ chóp mũi đau xót, nước mắt tuôn rơi xuống, “Bắc Nguyệt, ta biết ta không có được hắn, nhưng hy vọng ngươi có thể thức tỉnh hắn, ta muốn nhìn thấy Dực ca ca trước kia trở về.”
“Nhưng hắn đối với ngươi như vậy….” Hoàng Bắc Nguyệt cắn răng, âm độc nói, nhớ tới vừa rồi đi vào nhìn thấy Anh Dạ bị Diễm Tâm Sư ức hiếp, nàng vẫn phẫn nộ.
Nàng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ, cho dù Phong Liên Dực đã đoạn tình tuyệt ái, vậy mà lại để người bắt nạt Anh Dạ.
Anh Dạ là thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên với hắn.
“Hắn không phải Dực ca ca.” Anh Dạ ngước khuôn mặt xinh xắn, khẳng định nói, “Hắn hiện tại là ma, Dực ca ca thật sự sẽ không như vậy!”
Hoàng Bắc Nguyệt lẳng lặng thở dài một tiếng, đến mức này, Anh Dạ vẫn nguyện ý tin tưởng Phong Liên Dực.
Ở trong lòng nàng, địa vị của Phong Liên Dực, vĩnh viễn không thay đổi.
Còn với Hoàng Bắc Nguyệt, tín nhiệm rất yếu ớt.
Nhìn bộ dáng Anh Dạ, Hoàng Bắc Nguyệt cũng im lặng không nói gì, trong lòng lần đầu tiên có cảm giác mờ mịt không biết phải làm gì. Con đường phía trước mịt mờ, nghĩ đến con đường còn rất dài tẻ nhạt, nàng cảm giác rất uể oải.
“Yểm…” Nàng lần đầu tiên bỏ qua thể diện, mở miệng gọi Yểm, nhưng trong Hắc Thủy Cấm Lao tựa như vĩnh viễn trầm mặc.
Chưa có hồi đáp, ngay cả Yểm cũng rời khỏi nàng.
Tự giễu cười, nàng khống chế Băng Linh Huyễn Điểu bay nhanh trở lại dịch quán, lặng yên không một tiếng động trở lại sứ quán của Nước Nam Dực.
Nàng dìu Anh Dạ trở về, Tào Tú Chi đợi các nàng một đêm không chợp mắt, nhìn thấy bọn họ trở về, lập tức nghênh đón.
“Công chúa, quận chúa!”
“Đừng nói chuyện, phái người đi ra ngoài coi chừng.” Hoàng Bắc Nguyệt không để ý tới hắn, trực tiếp dìu Anh Dạ vào phòng, đóng cửa lại.
Tào Tú Chi vội vàng ở bên ngoài canh chừng, lập tức sai người khác cảnh giới xung quanh.
“Đừng cho Vô Song cùng Vô Hoan biết.” Anh Dạ bắt tay nàng, Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, để A Lệ Nhã đi ra ngoài, ngăn cản hai cung nữ.
“Chủ nhân, Diễm Tâm Sư thật đúng là một dã thú!” Giựt lại áo choàng trên người Anh Dạ, nhìn thấy vết cắn trên bả vai máu thịt be bét thì Nến Đỏ không nhịn được mắng một câu!
Hoàng Bắc Nguyệt cũng nhăn mi lại, quả thật Người của Thành Tu La quá kỳ quái, hắn nhìn cô gái xinh đẹp đều muốn ăn thịt sao?
Hắn cái này ăn, là ăn thật sự.
Anh Dạ sắc mặt nhạt nhẽo, trong ánh mắt chưa vẻ chán nản, Hoàng Bắc Nguyệt thấy, vội vàng để Nến Đỏ không nên tiếp tục nói, tránh Anh Dạ nhớ lại chuyện xấu.
Lấy thuốc trị thương ra giúp Anh Dạ, cũng may vết thương chỉ là bị gặm cắn, mặc dù thịt rớt, cũng không có tổn hại gân cốt. Chờ dùng thuốc sẽ khỏi hẳn, hơn nữa cũng sẽ không lưu lại vết sẹo.
Rửa sạch vết thương, để Nến Đỏ dìu Anh Dạ đi tắm, Hoàng Bắc Nguyệt mới chậm rãi xử lý vết thương trên vai do dao phong của Phong Liên Dực gây ra.
Vạch trần quần áo, máu trên vết thương đã đông lại, nhưngnguyên khí phong vẫn lưu lại trên vết thương, chậm rãi ăn mòn xung quanh vết thương, muốn xuyên thủng một lỗ trên bả vai.
Hoàng Bắc Nguyệt cau mi lại, nguyên khí phong không tiêu tán, có thể để gió bám theo vết thương chậm rãi ăn mòn, chứng tỏ thực lực này rất khủng bố.
Không được, nguyên khí phong là của Phong Liên Dực. Nếu hắn tới gần, hoặc là tận lực tìm kiếm, chỉ cần dựa vào mùi của nguyên khí phong là rất nhanh phát hiện mình!
Nhắm mắt lại trầm tư một lát, đột nhiên bên ngoài sứ quán truyền đến rất nhiều tiếng binh lính chạy, thỉnh thoảng một ít tiếng la hỗn loạn.
“Lục soát! Ở gần đây, người kia trốn không thoát!”
“Lục soát từng nhà, đào ba thước đất cũng phải tìm ra, bệ hạ trọng thưởng!”
Tiếng nói truyền đến rõ ràng, Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt lập tức trắng bệch một mảnh!
Quả nhiên tìm tới, hơn nữa nhanh như vậy đã tập trung hết ở đây, bọn họ quả nhiên là truy tung theo nguyên khí phong của Phong Liên Dực mà tới!
Hóa ra hắn có nắm chắc, chẳng trách lúc ấy đồng ý thả bọn họ đi.
Bọn họ có thể tìm tới nơi này, nhất định có cách tìm được nàng!
Rầm rầm rập…
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa vội vàng, Tào Tú Chi vội vã hô: “Quận chúa, binh lính Nước Bắc Diệu muốn vào lục soát, làm sao bây giờ?”
“Nghĩ cách ngăn bọn họ lại!” Hoàng Bắc Nguyệt cắn răng hung hăng nói.
Tào Tú Chi sửng sốt một chút, ngăn chặn, ngăn chặn thế nào? Trong đám binh lính này có người của Thành Tu La!
“Nhưng bọn hắn mạnh mẽ xông vào…” Tào Tú Chi quay đầu lại liếc nhìn, binh lính Nước Bắc Diệu đã đi tới ngoài cửa lớn của sứ quán Nước Nam Dực. Nếu không mở cửa, chỉ sợ bọn họ lập tức phá cửa vào!
“Chặn bọn họ lại!” Hoàng Bắc Nguyệt lớn tiếng nói, tiếng la kia quá đáng sợ, khiến Tào Tú Chi cũng hoảng sợ, không dám cãi lại tiếng nói uy nghiêm kia. Vì vậy lập tức xoay người chạy ra cửa.
Bịch…
Một tiếng vang thật lớn, cửa sứ quán đã bị binh lính Nước Bắc Diệu bên ngoài đá văng, hơn mười binh lính Nước Bắc Diệu xông vào, còn có mấy vị cao thủ Thành Tu La.
Người của Thành Tu La vẻ ngoài khủng bố hung thần ác sát, vừa nhìn thấy, hộ vệ bình thường đều sợ hãi. Tào Tú Chi mang đến mấy cao thủ bình thường, thấy Người của Thành Tu La cũng không dám lên tiếng.
“Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?” Tào Tú Chi đã chạy tới, nhìn thấy đám người âm trầm này, không nhịn được nuốt nước miếng một cái rồi mới nói.
“Ta theo lệnh Hoàng thượng, lùng bắt phạm nhân, không bỏ sót chỗ nào! Tào sứ thần, xin mời tạo điều kiện.” đội trưởng lãnh binh thị vệ nói, hắn vừa nói xong, những người đó liền vào bên trong.
Tào Tú Chi lập tức mở hai tay nói: “Không được đi vào!”
Thị vệ đội trưởng nói: “Tào sứ thần, chúng ta theo lẽ công làm việc, đừng làm khó chúng ta.”
“Ta hiểu, nhưng viện này là chỗ của các phu nhân, bây giờ là ban đêm, các phu nhân đã nghỉ ngơi, các vị vào quấy rầy không ổn, hay là ngày mai trở lại đi.” Tào Tú Chi nghiêm trang nói.
Đội trưởng thị vệ vẻ mặt ngượng nghịu, quả thật bọn họ đi vào chỗ ở của nữ nhân thật xấu hổ. Nhiều nam nhân xông vào phòng vịphu nhân nào cũng không phải chuyện tốt.
Đang lúc nguy nan, Người của Thành Tu La phía sau bước lên, một tay tóm áo Tào Tú Chi đẩy ra, lạnh lùng nói: “Bệ hạ có lệnh, mặc kệ là đâu, đều phải lục soát! Người đeo mặt nạ quỷ khẳng định ở gần dịch quán, mỗi một tấc đất chúng ta cũng không bỏ qua, đi vào lục soát!”
Nói xong, một đám người liền vọt vào, Tào Tú Chi vội vàng muốn ngăn trở, nhưng trước mặt người Thành Tu La hắn quả thực không đáng nhắc tới.
Nhưng đám Người của Thành Tu La kia cũng không đi được bao lâu, bị Công chúa Hi Hòa ngăn cản.
“Nếu các vị biết đây là sứ quán Nước Nam Dực, nên biết quý quốc ở trong sứ quán Hoàng thượng không có quyền lục soát.” Công chúa Hi Hòa mặc nhung trang, chậm rãi đi ra khỏi viện, ngẩng đầu lãnh ngạo nhìn Người của Thành Tu La.
Tào Tú Chi vội vàng gật đầu, đúng đúng đúng, đây là sứ thần Nước Nam Dực, hoàng đế Nước Bắc Diệu có quyền gì đến đây lục soát?
Thị vệ đội trưởng vội vàng chạy lên, kính sợ nói nhỏ với Người của Thành Tu La: “Sứ quán Nước Nam Dực quả thật chúng ta không có quyền….”
Chưa dứt lời, đội trưởng thị vệ liền bị đối phương tát một cái.
“Hừ, lão tử không tin dưới vòm trời này, vẫn có chỗ có thể đỡ nổi Thành Tu La chúng ta!”
Công chúa Hi Hòa biến sắc, người của bà lập tức nghiêm chỉnh đứng. Người của Thành Tu La thấy liền cười ha hả, bước lên xách một người đang đứng ngăn phía trước ném ra ngoài!
“Nơi này là chỗ ở của Nước Nam Dực! Các ngươi không được tùy tiện vào, muốn hai quốc quan hệ bất hòa sao?” Công chúa Hi Hòa cả giận nói.
Người của Thành Tu La ngông cuồng tự đại nói: “Chúng ta đúng là Người của Thành Tu La, Nước Nam Dực chẳng có quan hệ gì với Thành Tu cả”.
Người này không ngốc, biết Công chúa Hi Hòa mang quan hệ ngoại giao giữa hai nước để gây sức ép với Hoàng thượnh, tuy nhiên, bọn họ cũng không dễ làm lớn chuyện, Thành Tu La chẳng dính dáng với bất kỳ quốc gia nào, Công chúa Hi Hòa có thể làm gì được?
Nhìn những người này chen chúc đi vào, Công chúa Hi Hòa sắc mặt rất khó coi, hơi chút mất tự nhiên, lập tức bước nhanh đi theo.
Tào Tú Chi mặt trắng bệch cũng theo ở phía sau, trống ngực đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài!
Cho dù Bắc Nguyệt quận chúa cùng Công chúa Anh Dạ không nói rõ, nhưng với trí thông minh của hắn không khó đoán được chuyện này có liên quan với các nàng.
Hiện tại Công chúa Anh Dạ bị thương, Bắc Nguyệt quận chúa cũng bị trọng thương. Nếu đám người kia tra được, sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm!