Editor: Thiên Ân
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
“Ngôi vị hoàng đế rất quan trọng sao?” Phong Liên Dực mỉm cười hỏi lại.
Phong Nhã Ngọc hơi hoảng hốt, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại: “Hoá ra hoàng huynh cũng giống như ta, nhưng mà, nếu ngay cả hoàng huynh cũng không đồng ý làm chức hoàng đế này, còn ai có thể làm đây?”
Trong tất cả các hoàng tử của Bắc Diệu quốc, không phải là người không có thế lực thì cũng là tư chất bình thường, cho dù đăng cơ, cũng không làm nên việc lớn, những vị đại thần có hiểu biết sẽ không ủng hộ.
Phong Liên Dực lấy thân phận là huynh trưởng nói: “Nhã Ngọc, có một số việc tuy không muốn làm, nhưng lại không thể không làm. Ta đã đồng ý với một người sẽ cho nàng một mái nhà, cùng nàng sống cuộc đời bình thản, cả đời này ta có thể làm cho bất cứ kẻ nào thất vọng, nhưng không thể khiến nàng buồn.”
Phong Nhã Ngọc nghe xong rất ngạc nhiên, trên khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ mê mang: “Nàng là người hoàng huynh yêu sao?”
Phong Liên Dực cười gật đầu, Phong Nhã Ngọc còn nói thêm: “Nếu chỉ là một ngôi nhà, thì ở trong hoàng cung cũng có thể, hoàng huynh có thể lập nàng làm hoàng hậu, chúng ta đều là người thân của nàng.”
Phong Liên Dực chỉ thản nhiên cười, thiếu niên trước mặt tuổi còn nhỏ, có một số việc không nhất định hắn sẽ hiểu.
“Hoàng huynh, huynh đi cùng nàng ấy sao?” Thấy hắn không nói lời nào, Phong Nhã Ngọc liền lo lắng hỏi.
“Ta đem trách nhiệm của Bắc Diệu quốc trao lại cho đệ, đệ sẽ gánh vác chứ?” Phong Liên Dực mỉm cười, không có câu trả lời chính thức, nhưng những lời này cũng đã nói ra đáp án.
Mắt của Phong Nhã Ngọc hơi đỏ lên, nâng tay lên dụi dụi, hít hít cái mũi.
“Nhã Ngọc, nếu đệ trở thành hoàng đế của Bắc Diệu quốc thì không thể khóc.”
Thiếu niên lại hít mũi đau xót, nước mắt trào ra: “Ta không muốn hoàng huynh rời đi, từ lúc còn nhỏ ta đã luôn nghĩ sẽ trợ giúp huynh bảo vệ quốc gia, huynh xưng vương ta sẽ trở thành một tướng quân kiêu ngạo, bảo vệ biên cương!”
Phong Liên Dực cười nhẹ đưa qua một chiếc khăn tay, để cho hắn lau khô nước mắt: “Cho dù là tướng quân kiêu ngạo, cũng không thể động tí là rơi nước mắt.”
Phong Nhã Ngọc ngậm chặt miệng, không để chính mình tiếp tục khóc, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, “Hoàng huynh, huynh đừng đi……”
“Nhã Ngọc, đệ lớn thêm một chút nữa thì sẽ hiểu, trên đời này sẽ có một lúc nào đó đệ gặp được một người, cho dù phá huỷ cả thế giới, cũng muốn thấy nàng cười.” Phong Liên Dực đứng lên, một thân áo trắng hơn tuyết, dáng người thon dài ngọc thụ lâm phong, tao nhã vô hạn.
Phong Nhã Ngọc nhất thời nhìn tới ngây dại, có chút không thể tự thoát ra được nhìn vị huynh trưởng trước mắt.
Cho dù phá huỷ cả thế giới, cũng muốn thấy nàng cười!?
Trong lòng đột nhiên có chút ấm ức, Phong Nhã Ngọc cũng không biết nên nói cái gì, tự cầm lên chén trà nóng, từ từ thổi nguội, từng ngụm uống xuống, lúc này mới cảm thấy trong thân thể ấm áp một chút.
Nhưng sự ấm áp này không duy trì được bao lâu, rồi bỗng nhiên bị một cơn gió lạnh thổi tan.
Hai ngày nay thời tiết có chút lạnh, cảm thấy tuyết cũng sắp rơi, mùa đông ở phía Bắc và phía Nam không giống nhau, hết hạ tuyết rơi, nơi này thật sự trong vòng mười dặm đều đóng băng, vạn dặm tuyết bay, khắp nơi đều là một vùng trắng xoá.
“Là cửa sổ không đóng sao?” Phong Nhã Ngọc ngẩng đầu nhìn quần áo mỏng manh trên người hoàng huynh, áo trắng phóng khoáng thanh nhã, vào thời tiết này chắc chắn sẽ rất lạnh.
Hắn buông chén trà đứng lên, muốn đi xem cửa sổ một chút, mới vừa đi được một bước, liền nghe được Phong Liên Dực nghiêm khắc quát một tiếng: “Đừng nhúc nhích!”
Hoàng huynh luôn luôn ôn nhu như ngọc chưa bao giờ nói với hắn nghiêm khắc như vậy, cho nên trong chớp mắt Phong Nhã Ngọc sợ tới mức ngây ngẩn cả người, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, đôi mắt trong suốt nhìn vào Phong Liên Dực