Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 804: Tâm ngoại hóa hồn (12)

Tác giả: Lộ Phi
Chọn tập

Editor: Thiên ÂnBeta: Mặc Quân Dạ Dưới cái nhìn chằm chằm của phần lớn Thần thú, Thôn Thiên Hồng Mãng và Độc Giác Thú chậm rãi đi ngang qua cánh rừng, tiến vào vùng phụ cận của màn sương mù. Mạnh Kì Thiên lấy ra một lọn tóc được buộc gọn bằng một sợi dây đỏ ra nhẹ huơ huơ trong phiến sương mù, lập tức, sương mù liền chậm rãi tán ra hai bên giống như lúc đến. Hoàng Bắc Nguyệt nhìn chằm chằm vào Hồng Liên, nói: “Thả người ra!” Có con tin trong tay, Hồng Liên tự nhiên sẽ nắm quyền chủ động, mà Hoàng Bắc Nguyệt bên này lại tương phản, nàng có rất nhiều đắn đo, cho nên liền rơi vào thế bị động. Hoàng Bắc Nguyệt không thể máu lạnh vô tình giống như Hồng Liên, bởi vì trong nhận thức của nàng, Tiểu Đăng Lung một lòng trung thành với nàng, chính là người của nàng, nếu ngay cả người của mình cũng không bảo vệ tốt, trở thành bá chủ thiên hạ thì đã sao? Cũng chỉ là một câu chuyện cười mà thôi! Hồng Liên cười nhạo ra tiếng: “Thả nàng ta? Nguyệt Dạ, đây là lần đầu tiên ta thấy một Luyện dược sư còn có thể trọng tình trọng nghĩa như ngươi vậy đó, đáng nói hơn là người đó còn là một người có thực lực mạnh mẽ, thật sự là một chuyện đáng cười!” “Chuyện đó thì có liên quan gì tới ngươi!” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói. Tiểu Đăng Lung đang ở trong tay nàng, điều này khiến cho người ta cảm thấy bất an, bởi vì Hồng Liên này thật sự không phải người bình thường, nàng đã nói sẽ ra tay thì nhất định sẽ ra tay! “Đương nhiên không liên quan tới ta, người như ngươi ta chả hiếm lạ gì. Không phải ngươi muốn cái mạng của nàng sao? Vẫn câu nói cũ, ta muốn VẠN-THÚ-VÔ-CƯƠNG!” Hồng Liên cuồng ngạo cười rộ lên, sau khi thuận tay đánh ngất Tiểu Đăng Lung, nàng thong thả lui vào trong sương mù, trước đó còn không quên ra lệnh cho Thôn Thiên Hồng Mãng phun hết những thứ vừa nuốt vào lúc nãy ra!Giống như khi hút vào, một cơn gió lớn từ trong miệng Thôn Thiên Hồng Mãng tuôn ra, cuốn theo một đống lớn thứ kì quái, nào là phòng ốc, cây cối, thậm chí còn có không ít thi thể động vật đã thối rữa. Một ít chất lỏng hôi thối bắn lên y phục của Hồng Liên, nàng chán ghét nhíu nhíu mày, nhưng khi nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt cũng phải lùi về phía sau tránh né, tâm tình của nàng lại tốt hơn rất nhiều, không khỏi ôm bụng cười to. “Nguyệt Dạ, nếu ngươi muốn cái mạng này của nàng thì mau dùng Vạn Thú Vô Cương để đổi đi! Ta ở Quang Diệu Điện chờ ngươi!” Nói xong, nàng lập tức cùng Mạnh Kì Tiên lui về phía sau, tuy hiện tại không lấy được Vạn Thú Vô Cương nhưng nàng tin chắc vật này sẽ sớm tới tay mình! Bởi vì, Nguyệt Dạ là một người nhu nhược xem trọng tình cảm! Trơ mắt nhìn đám người Hồng Liên rời đi, Hoàng Bắc Nguyệt siết chặt nắm tay, thầm mắng một câu: “Hồng Liên chết tiệt!” Chậm rãi nhắm mắt lại, nàng tựa vào thân cây thở hổn hển mấy hơi, trong thân thể có một loại cảm giác vô lực như thể sức lực đều bị rút đi hết vậy. Về phần đám Thần thú hung hãn vừa rồi, giờ phút này bọn nó đều biến trở lại thành những bức tượng đá, im lặng chờ đợi trong rừng. Chắc chắn sẽ có một ngày, bọn nó sẽ hoàn toàn thức tỉnh! Đã đến lúc rồi sao? Hoàng Bắc Nguyệt vô lực nhếch môi, quả nhiên không nên liều mạng mà! “Vương!” A Tát Lôi nhanh chóng chạy tới, sốt ruột giậm chân: “Làm sao bây giờ? Tiểu nha đầu đã bị Hồng Liên bắt đi mất rồi! Nàng ta là một nữ nhân độc ác, Tiểu Đăng Lung sẽ bị nàng ta tra tấn cho tới chết mất!” “Yên tâm đi, nàng muốn có được Vạn Thú Vô Cương, cho nên trước khi ta tới Quang Diệu Điện, nàng sẽ không gây khó dễ cho Tiểu Đăng Lung.” Hoàng Bắc Nguyệt bình tĩnh nói, Hồng Liên không ngu ngốc, nếu đã biết nàng là người trọng tình nghĩa, ả ta tuyệt đối sẽ không làm tổn hại Tiểu Đăng Lung, bởi vì một khi làm vậy, ả ta sẽ mất nhiều hơn được! “Chủ nhân, người không cần phải lo lắng cho Tiểu Đăng Lung, sinh mạng của chúng ta không đáng giá, hơn nữa số mệnh cũng đã định như vậy rồi. Vì chủ nhân hy sinh tính mạng, đó là việc chúng ta nên làm.” Hồng Chúc chậm rãi đi tới từ phía xa, bước chân run rẩy, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng đủ làm nàng ngã xuống vậy. Hoàng Bắc Nguyệt từ tốn ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia sáng tinh xảo: “Không có mạng của người nào là không đáng giá cả, trừ phi chính bản thân người đó không coi trọng nó!” A Tát Lôi sùng bái nhìn nàng! Đúng! Già Dạ Chi Vương của bọn họ chính là như vậy, chỉ cần đi theo nàng, bọn họ sẽ được nàng bảo vệ!

Chọn tập
Bình luận