Phong Liên Dực ánh mắt ngưng tụ, né một tia sát khí âm độc.
Ngụy Yên Nhiên đang giúp hắn rót rượu liền hoảng sợ, tay run lên suýt làm đổ rượu.
Không biết chuyện gì xảy ra, ngẩng đầu liếc hắn một cái, không biết hắn nhìn cái gì, bất an nương theo ánh mắt của hắn nhìn qua, liền nhìn thấy một đám mỹ nữ vòng phì yến gầy.
Mặc dù lụa mỏng che mặt, nhưng mỗi một vị đều là mỹ nữ tuyệt sắc, điểm này tiểu mỹ nhân Ngụy Yên Nhiên trực giác rất chuẩn.
Nhẹ nhàng nhíu mày, hắn lại nhìn những tiểu mỹ nhân? Hình như có điểm khác thường.
Mặc dù chỉ ngắn ngủi ở chung vài ngày, nàng cũng biết hắn không phải quân vương yêu thích sắc đẹp. Hắn chẳng thích gì, cái gì mỹ nhân rượu ngon cảnh đẹp, quyền lợi dục vọng hắn hết thảy không thích. Hắn duy nhất thích, đại khái là bản nhạc mà nàng thổi.
Cho nên thấy hắn nhìn mỹ nữ bên người Tào Tú Chi, Ngụy Yên Nhiên quả thực lắp bắp kinh hãi.
Những nữ tử kia mỗi người đều che mặt, ánh mắt nàng đảo qua một lượt, cuối cùng dừng lại ở thiếu phụ bên cạnh Tào Tú Chi, một mỹ nữ bụng to mang thai.
Nàng kia đẹp, còn hơn tiểu mỹ nhân khác, xuất trần thanh lệ, mặt mày như họa, tựa như hoa giữa sương mù. Dưới làn lụa mỏng, trang điểm như ẩn như hiện, không che giấu đượcdung mạo tú lệ của nàng.
Cô gái này, vì sao có cảm giác quen thuộc vậy?
Chỉ là nhìn nàng liền thấy trống ngực đập nhanh hơn.
Ngụy Yên Nhiên muốn nhìn lâu hơn chút, nhưng vị tiểu mỹ nhân lại đột nhiên đứng lên, hình như thân thể có chút không khỏe, bị thị nữ dìu xuống.
Nàng cũng muốn đứng lên đi theo để nhìn kỹ bộ dáng của nàng, nhưng bên người đột nhiên truyền đến tiếng quần áo sột soát, Phong Liên Dực đã đứng lên đi ra ngoài.
Trong lòng hơi mất mát, có cảm giác bất thường, nàng cũng rất muốn đi ra ngoài, nhưng yến hội đêm nay nếu hoàng đế cùng hoàng hậu cùng nhau rời tiệc thì không biết quần thần cùng sứ giả sẽ nghĩ như thế nào.
Những lễ nghi trước kia nàng chưa bao giờ cân nhắc, nhưng hiện tại lại không thể không cân nhắc.
Hơn nữa, Người của Thành Tu La ở chung quanh, bọn họ sẽ không cho phép nàng dễ dàng rời tiệc.
Nghĩ như vậy, Ngụy Yên Nhiên liền không thể làm gì khác là nổi giận ngồi tại chỗ, nhìn thoáng qua sứ giả Nước Nam Dực, một vị tiểu mỹ nhân đi mất, Tào Tú Chi liền đi lấy lòng một vị tiểu mỹ nhân thoạt nhìn lãnh ngạo thanh cao, so với vừa rồi càng thêm ân cần.
Người đàn bà kia rất nhanh sẽ trở về, lúc đó xem bộ dáng của nàng thế nào.
Tuyết vừa dừng, trong Ngự Hoa viên, cung nhân vội vàng quét tuyết sạch sẽ, nếu không lát nữa nếu quan to quý nhân đi qua đây ngã sấp xuống thì bọn họ có tội lớn.
“Phu nhân cẩn thận, đường trơn.”
Nến Đỏ dìu tay Hoàng Bắc Nguyệt, chậm rãi đi tới hồ đã đóng băng, mấy cung nhân quét dọn nhìn thấy, vội vàng bước lại, để đèn lồng chiếu sáng xung quanh.
Gió có chút lớn, lúc đi ra quên cầm áo choàng, giờ phút này gió thổi cũng lạnh.
Nến Đỏ nói: “Nơi này gió nhỏ, mời phu nhân chờ ở đây, nô tỳ mang áo choàng đến cho phu nhân.”
“Ngươi đi nhanh về nhanh.” Hoàng Bắc Nguyệt dặn dò một tiếng, liền đi tới sau núi giả khuất gió.
Nến Đỏ xoay người đi.
Hoàng Bắc Nguyệt đứng trong chốc lát, nghe thấy tiếng bước chân sau núi giả truyền đến, có cung nhân kêu một câu “Hoàng thượng” liền ngưng bặt.
Phong vù vù từ sau núi giả thổi đến, nàng híp nắt, ôm tay, làm bộ rất lạnh run rẩy dựa vào núi giả.
Đột nhiên gió ở bên trái biến mất, nàng ngẩn ra, ngẩng đầu lên, bóng dáng cao lớn thẳng tắp che ở trước mặt, khuôn mặt ngược sáng không thấy rõ, chỉ có một đôi mắt thâm thúy gắt gao nhìn nàng.
Trong lòng nặng nề, ánh mắt như nhìn sâu vào tâm can nàng vậy.
Hoàng Bắc Nguyệt lập tức cúi đầu, lui từng bước, chậm rãi hành lễ: “Tham kiến Hoàng thượng.”
Phong Liên Dực bắt được cánh tay nàng, kéo nàng đến dựa vào chính mình, không cẩn thận bụng đụng vào hắn, hắn mới ngẩn ra, tựa hồ lấy lại tinh thần, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm bụng của nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt sợ bị hắn nhìn ra sơ hở, vội vàng tránh tay hắn ra, nghiêng người đứng.
“Ngươi tên gì?” Đây là giọng nói đè thấp, có lẽ muốn thu hồi ngữ điệu như gió lạnh, nhưng có vẻ không thành công, giọng nói vẫn lạnh như băng.
“Nguyệt.” Nàng đơn giản đáp một chữ, tay nhẹ nhàng đặt ở trên bụng, động tác đơn giản này nói cho hắn biết, thân phận của nàng không phải nữ tử bình thường.
Nhưng Phong Liên Dực lại lựa chọn bỏ qua động tác này của nàng, hạ mắt nhìn, ánh mắt rất sâu trầm, nhìn trong chốc lát, hắn mới bá đạo giơ tay lên, muốn vạch cái khăn che mặt xuống.
Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng giơ tay lên, ngữ điệu mềm mại nói: “Hoàng thượng vượt qua quy quỷ rồi.”
Phong Liên Dực mặc kệ nàng nói gì, hắn muốn nhìn kĩ bộ dáng của nàng một chút, hơn nữa nhất định phải nhìn!
Một tay nữ tử, sao có thể đỡ nổi hắn? Chỉ là hơi dùng sức, liền đè tay nàng xuống, đầu ngón tay đã chạm được trên mặt nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt phát lạnh, hắn muốn kiểm tra nàng, bức nàng ra tay sao?
Ngay lúc cái khăn che mặt sắp bị bóc ra, phía trước yến hội đột nhiên truyền đến tiếng la ầm ĩ.
“Thích khách! Có thích khách!”
Sau đó là tiếng binh khí chạm vào nhau.
Hoàng Bắc Nguyệt nhếch miệng cười, nhẹ nhõm thở dài một hơi, lập tức đi ra khỏi núi giả, định vào yến hội.
“Đừng đi qua!” Phong Liên Dực từ phía sau bắt được nàng, không cần cố sức kéo nàng trở về.
Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu liếc hắn, trong ánh mắt có chút oán hận, hắn ngẩn ra, trong lòng không biết tại sao co lại, ánh mắt nàng như vậy dường như khiến hắn rất sợ hãi, bất giác buông nàng ra.
Hoàng Bắc Nguyệt lập tức đi về phía trước, vừa đi hai bước, phía sau hồ băng truyền đến tiếng băng vỡ, băng tuyết cuồn cuộn kéo tới nện xuống.
Lần này là thích khách thật?
Hoàng Bắc Nguyệt không nói gì, không ngờ nàng gặp thích khách!
Nàng phản ứng đầu tiên là vội vàng ra tay, tuy nhiên nàng đầu óc rất linh hoạt, biết ở trong hoàng cung Nước Bắc Diệu, không thể có người đến ám sát nàng, tuyệt đối không ai có thể phát hiện ra thân phận của nàng!
Cho nên những thích khách không phải nhằm vào nàng, mà là Phong Liên Dực!
Trong đầu lóe lên ý nghĩ đó, nàng liền thu liễm động tác, dự định không ra tay, chỉ cần tự bảo vệ mình là được.
Ôm cúi đầu trốn đi, phía sau truyền đến tiếng xé gió sắc bén, mấy chục chiếc dao băng bay đến lưng nàng, cung nhân quét dọn chung quanh bị đâm trúng, lập tức ngã xuống đất mà chết!
Xem ra những thích khách không muốn để lại một người sống.
Ánh mắt lóe sáng, dưới ống tay áo rộng thùng thình nhanh chóng kết ấn, loại băng tiễn này, góc độ xảo quyệt một chút, tốc độ nhanh một chút, lực sát thương mạnh mẽ một chút mà thôi, nàng vẫn không để vào mắt!
Nàng chưa kịp động thủ, phía sau có một bàn tay cường ngạnh kéo nàng vào trong lòng, sau đó thấy hoa mắt, bọn họ đã đứng ở bên kia hồ!
Động tác thật nhanh! Ngay cả Hoàng Bắc Nguyệt cũng sợ hãi than, kể cả chính nàng xuất toàn lực cũng có khi chẳng đuổi kịp!
Quay đầu nhìn, Phong Liên Dực trầm mắt nhìn chằm chằm trên mặt hồ, loại ánh mắt âm u tràn ngập sát khí làm nàng cảm giác lạnh cả người.
Ánh mắt chiếu đến vai hắn, một dao băng đâm từ bả vai vào, giật mình, là lúc hắn lại cứu nàng bị dao băng đâm trúng, nếu không với tốc độ của hắn, dao băng cũng đừng hòng dính vào y phục của hắn!
“Ngươi bị thương.” Không biết hắn vì sao cứu nàng, nhưng hắn cho rằng nàng là phụ nữ cần cứu giúp thì cứ để hăn toại nguyện.
“Không có việc gì.” Hắn khoát tay nhổ dao băng ra, ném trên mặt băng.
Xẹt… xẹt.