Đại điển phong Hậu rườm rà đã hoàn thành, kế tiếp, Đế hậu thiết yến ở trong cung, mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan hoàng thân quốc thích cùng sứ thần mỗi nước.
Sắc trời bắt đầu tối, đêm nay bầu trời có trăng khuyết chiếu sáng, lén lút trốn sau tầng mây.
Sứ thần mỗi nước dâng hạ lễ, đều là trân bảo thế gian hiếm thấy, hơn nữa Nước Đông Ly đưa tới một đôi “Bọ cạp mắt xanh hàn băng” trân quý nhất.
Đại tướng quân Ngụy võ thần của Nước Đông Ly tự mình mở hộp màu đen bằng băng ra, ánh sáng xanh lấp lánh từ băng tuyết thẩm thấu ra ngoài. Màu xanh ngọc còn sáng hơn bảo thạch, một cỗ nguyên khí băng khổng lồ phát tán ra.
Mấy vị cao thủ thuộc tính băng đang ngồi lập tức cảm giác toàn thân kích động, rất nhỏ nguyên khí hàn băng chậm rãi chui vào kinh mạch, dường như xương cốt cùng kinh mạch đều bị tẩm bổ một lần, cảm giác thật không thoải mái!
Trong yến hội phát ra tiếng than sợ hãi, chỉ thấy trong cái hộp huyền băng có một đôi bọ cạp to bằng bàn tay bò ra. Cả người nó đều là hàn băng màu trắng trong suốt, chỉ có trên đầu hai tròng mắt xanh thẳm, thoạt nhìn như hàng mỹ nghệ tốt nhất, nhưng con bọ cạp có thể bò, nhất định không phải vật phàm!
“Ngụy đại tướng quân xuất thủ hào phóng, “Bọ cạp mắt xanh hàn băng” này sinh ra từ nơi cực lạnh, ngàn năm mới được một đôi, mặc dù không phải thần thú cũng không phải linh thú, nhưng là thánh phẩm tu luyện của triệu hồi sư thuộc tính băng! Có một con “Bọ cạp mắt xanh hàn băng” thì ít nhất sẽ giảm bớt được một nửa thời gian tu luyện so với người bình thường!”
Trong Yến hội có người tinh mắt lập tức lên tiếng, không nhịn được tấm tắc khen ngợi, tuyệt thế trân bảo như vậy, cho dù có tiền cũng không nhất định nhìn thấy, hôm nay nhìn được cũng đủ may mắn.
Ngụy võ thần cười ha ha: “Hôm nay ngày vui, lễ vật nho nhỏ biểu lộ tâm ý mà thôi.”
Mọi người thi nhau tán thưởng.
“Ngụy võ thần thật hào phóng, “Bọ cạp mắt xanh hàn băng” không phải bảo vật bình thường, không thua gì thú hạch của một con thần thú cấp tám! Phải biết rằng, thần thú có thể gặp, nhưng “Bọ cạp mắt xanh hàn băng” ngàn năm mới xuất hiện, so với thần khí vẫn trân quý hơn!”
Nến Đỏ nhìn “Bọ cạp mắt xanh hàn băng” giật mình, nàng cũng chưa từng nhìn thấy bọ cạp này.
Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười nói: “Ý hắn là muốn nói cho người của Nước Bắc Diệu rằng Nước Đông Ly bọn họ thực lực không yếu so với Nước Bắc Diệu, bọn họ binh hùng tướng mạnh, có mỹ nhân, còn có bảo vật.”
Bởi vì hôm nay xảy ra chuyện nhỏ ngoài ý muốn, khiến Phong Liên Dực sớm rời đi, không nghênh đón con gái Ngụy Yên Nhiên của hắn, biểu hiện có vẻ không coi trọng vị hoàng hậu này, chẳng khác nào miệt thị Nước Đông Ly bọn họ.
Ngụy võ thần đương nhiên muốn nghĩ cách ra oai với người của Nước Bắc Diệu.
Đưa tặng “Bọ cạp mắt xanh hàn băng” có thể để bọn họ hiểu biết về thực lực của Nước Đông Ly.
Nến Đỏ bĩu môi nói: “Hừ! Loại bảo bối này trên tay hắn cũng lãng phí!” Suy nghĩ một chút, Nến Đỏ trong lòng nói: “Chủ nhân, “Bọ cạp mắt xanh hàn băng” là thánh phẩm tu luyện của triệu hồi sư thuộc tính băng. Có nó phụ trợ, chủ nhân đạt được Chú ấn Băng, công hiệu gấp rưỡi.”
Hoàng Bắc Nguyệt “a” một tiếng, ánh mắt lạnh liệt nhìn về phía “Bọ cạp mắt xanh hàn băng”, dưới khăn che mặt khóe miệng nhếch lên tươi cười.
“Bảo bối này ta muốn!”
Trong lòng lặng lẽ dặn dò Nến Đỏ vài câu, Nến Đỏ che miệng cười nghịch ngợm.
Bên này cao hứng, Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu lại liếc nhìn Công chúa Anh Dạ, chỉ thấy nàng căn bản không bị bảo vật hấp dẫn, một người ngồi ngây ra, không biết suy nghĩ cái gì.
Nàng sau khi trở về liền mất hồn mất vía, giữa tiệc rượu cũng không thấy nụ cười trên mặt, miễn cưỡng dựa vào đệm mềm, bộ dang có vẻ rất mệt mỏi.
Tào Tú Chi mấy lần nhìn sắc mặt của nàng, cũng không dám mở miệng quấy rầy.
Hoàng Bắc Nguyệt hỏi hắn chuyện gì xảy ra? Tào Tú vẻ mặt vô tội, khăng khăng hắn thật sự không làm gì cả, chỉ là sau khi nhìn đại điển phong Hậu của Nước Bắc Diệu hoàn thành, nàng vẫn như vậy.
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng hiểu rõ, hóa ra là vậy, nói là buông xuống, nhưng nào có dễ dàng như vậy. Nếu dễ quên như thế thì nhiều năm lưu luyến si mê có ý nghĩa gì?
Không biết nói gì để an ủi Anh Dạ, loại chuyện này để tự Anh Dạ hiểu thì tốt hơn. Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi dựa vào đệm êm uống rượu, nghĩ làm thế nào trộm được “Bọ cạp mắt xanh hàn băng” tới.
Tào Tú Chi nhìn tới nhìn lui hai người kia đều là bộ dáng tâm sự nặng nề khiến hắn đứng ngồi không yên, không dám nói gì, cũng không dám làm gì.
Nước Nam Dực là nước lớn nên vị trí sứ thần ngồi rất gần Hoàng thượng cùng hoàng hậu.
Đêm nay hoàng hậu Ngụy Yên Nhiên rất đẹp, phượng bào màu đỏ vàng giao nhau, hoa lệ phức tạp bao bọc thân hình uyển chuyển, đoan trang đại khí, không còn quyến rũ xinh đẹp bình thường. Cung trang nồng đậm cũng che giấu khuôn mặt trời sinh mị khí, mũ phượng tinh xảo chỉ khiến người ta cảm giác nàng cao quý không nai dám khinh nhờn.
Nàng ngồi bên cạnh Phong Liên Dực, hai người vẫn duy trì khoảng cách lễ tiết, làm hoàng hậu tự nhiên không thể như tần phi rúc vào lòng hoàng đế, nàng là mẫu nghi thiên hạ, phải làm gương cho nữ tử thiên hạ.
Phong Liên Dực uống rượu, đặt chén rượu xuống, nàng lập tức rót đầy chén, thấp giọng nhỏ nhẹ, không biết nói câu gì, Phong Liên Dực liền ngoái đầu nhìn nàng một cái.
Ánh mắt vô tình quét tới sứ thần Nước Nam Dực.
Mười vị mỹ nữ tuyệt sắc vây quanh Tào Tú Chi, vô cùng bắt mắt, cả yến hội trừ hoàng đế cùng hoàng hậu thì hắn ở đâu thì gây chú ý đến đó.
Phong Liên Dực nhìn qua, ánh mắt vô tình dừng ở chỗ Hoàng Bắc Nguyệt mặt che lụa mỏng. Nhìn nàng lười biếng tựa vào bên cạnh Tào Tú Chi. Tào Tú Chi hết sức ân cần lột vỏ nho cho nàng.
Nho lột một nửa vỏ, Tào Tú Chi liền đưa đến trước mắt Hoàng Bắc Nguyệt, nàng nhìn lướt qua, mỉm cười tiếp nhận, chính mình không ăn, nhưng lại dịu dàng nhét vào miệng Tào Tú Chi.
Tào Tú Chi lập tức hai mắt mông lung cười rộ lên.