“Dã thú bản tính hung tàn, huống chi là Mặc Liên! Đừng quên hắn là tử thần của Điện Quang Diệu, bị Thánh quân gọi là mãnh thú, có thể thấy tính tình có bao nhiêu tàn khốc.” Nến Đỏ ngắt lời, giọng nói còn có chút căm giận bất bình.
“Nến Đỏ…” Hoàng Bắc Nguyệt đang muốn mở miệng, Nến Đỏ đột nhiên cảnh giác nói: “Là ai?”
Sau đó thân thể vù một tiếng bay ra ngoài cửa sổ.
Hoàng Bắc Nguyệt giống như nhớ ra cái gì đó, vội vàng theo ra ngoài, chỉ thấy Nến Đỏ như chim đại bàng đánh về phía một thân cây trong viện. phía sau cây kia có bóng người màu đen lóe qua, sau đó vội vàng xoay người bỏ chạy, cũng không giao thủ cùng Nến Đỏ.
“Muốn chạy trốn? Không dễ dàng như vậy!” Nến Đỏ trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm, muốn đuổi theo giết người dám cả gan nửa đêm ẩn vào nghe lén!
Hoàng Bắc Nguyệt thấy rõ tấm lưng kia, vội vàng gọi Nến Đỏ lại, “Nến Đỏ! Trở về!” Sau đó chính mình đuổi theo, nhìn bóng lưng đã đi xa hô một tiếng: “Mặc Liên!”
Bóng đen nghe giọng nói của nàng dừng một chút, nhưng vẫn không chùn bước chạy trốn, vội vàng hoảng hốt như sợ bị người bắt được.
Hoàng Bắc Nguyệt cắn răng, nàng bị thương do sét đánh chưa bình phục, không thể đuổi kịp tốc độ nhanh nhẹn của Mặc Liên.
Nàng có Nến Đỏ cùng Băng Linh Huyễn Điểu, nhưng Mặc Liên lại có Huyễn Linh Thú!
Hắn muốn chạy trốn thì không ai đuổi kịp được.
“Chủ nhân, đó là Mặc Liên sao?” Nến Đỏ đi tới cạnh nàng, nắm nắm tay hỏi.
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, nói: “Hắn không muốn đả thương ta, chỉ là không nhìn thấy, nếu hắn thật sự muốn giết ta, đêm nay sẽ không tới.”
“Nhưng sao hắn trốn nhanh như vậy? Chỉ cần giải thích rõ ràng, ta cũng không trách hắn” Nến Đỏ nhỏ giọng than thở.
“Hắn sợ hãi.” Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ giọng thở dài, nàng biết tính cách Mặc Liên không bình thường, giờ phút này hắn hối hận nên nhất định không dám gặp nàng.
Thiên đại Đông nhi chậm rãi đi tới, nói: “Nói rất đúng, kỳ thật Mặc Liên có thể đúng là người tốt, chuyện này hắn khẳng định rất áy náy, lần sau nhìn thấy hắn, an ủi hắn cho tốt đi.”
“Tại sao chủ nhân bị thương lại phải an ủi người đả thương?” Nến Đỏ không hiểu hỏi.
Hoàng Bắc Nguyệt cùng Thiên đại Đông nhi liếc mắt nhìn nhau, vấn đề không thể giải thích
Ở bên kia, trên nóc cung điện, Hồng Liên len lén nhìn một màn này không thể tin được. Nhìn từ xa, ánh sáng ngọc đèn trong cung đình không khó nhận thấy khuôn mặt Hoàng Bắc Nguyệt giống nàng như đúc!
Sao lại thế? Mặc Liên sao lại đến tìm cô ta?
Sao Mặc Liên lại tự trách mình đả thương Hoàng Bắc Nguyệt chứ?
Cô gái kia vốn năm năm trước suýt bị nàng giết chết! Vì sao để cô ta sống mà cướp mất Mặc Liên của mình chứ?
Nàng bịt chặt miệng, rất muốn không tin việc vừa nhìn thấy, nhưng nàng đã một mực nhìn rõ!
Được lắm Hoàng Bắc Nguyệt! Hãy đợi đấy, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Hồng Liên hồn phách lên mây rời khỏi cung điện. Một binh lính tuần tra phát hiện ra đang định hô to liền bị nàng quất một roi chết tại chỗ.
Trong mắt né vẻ âm độc, Hồng Liên lạnh lùng nhìn thoáng qua chỗ cung điện của Hoàng Bắc Nguyệt, sau đó bay nhanh khỏi hoàng cung, đuổi theo Mặc Liên.
Trong rừng cây, mưa to không ngừng như muốn biến quốc gia này thành ao đầm!
Mặc Liên đi rất xa mới dám dừng lại, vịn vào bụi cây trong nước bùn mà bước đi.
Hắn là tử thần của Điện Quang Diệu, hắn là mãnh thú của Thánh quân, hắn vốn không làm tổn thương nàng, nhưng lại suýt giết nàng!
Đôi bàn tay này, nghĩ đến một màn kia liền run rẩy, nếu nàng chết thì làm sao bây giờ? Nếu nàng chết dưới tay hắn thì phải làm sao?
Chiêu hồn! Đúng, hắn biết Thuật chiêu hồn, có thể triệu hồi hồn phách của nàng! Có thể hồi sinh nàng lại!
Nhưng không có thân thể thì làm sao bây giờ? Không sao, có thể Tá Thi Hoàn Hồn! Hắn sẽ có biện pháp, nhất định sẽ không để nàng chết!
Trong đầu Mặc Liên nghĩ đủ chuyện hoang đường điên cuồng, hắn trái phải suy nghĩ, cơ hồ không suy tính được bình thường.
Dưới chân vấp phải vật gì khiến hắn ngã trên đất, đầy người nước bùn, vô cùng chật vật.
Huyễn Linh Thú nhìn bộ dáng của hắn, yên lặng lắc đầu thở dài.
“Mặc Liên!” Hồng Liên đuổi kịp tới, thấy hắn ngã vào nước bùn, lập tức nâng hắn dậy, “Ngươi thế nào? Thương thế của ngươi lại chảy máu rồi, đi, chúng ta băng bó vết thương trước!”
“Không cần…” Mặc Liên lắc đầu, đẩy Hồng Liên ra, không cho nàng chạm vào hắn.
Hồng Liên bi ai nhìn hắn, nước mắt trong suốt, nhưng vẫn nói: “Được, ngươi không băng bó vết thương, nhưng chúng ta phải đi về, ở chỗ này không an toàn.”
Mặc Liên trầm mặc không lên tiếng.
Hồng Liên nói tiếp đi: “Ngươi đả thương Hoàng Bắc Nguyệt, cô ta suýt chết, lúc ấy chính Tu La vương cứu, chắc chắn cô ta có liên quan với Thành Tu La. Hoàng Bắc Nguyệt bị thương nặng như vậy chắc chắn sẽ tìm ngươi báo thù, nếu Thành Tu La giúp cô ta thì…”
Nghe Hồng Liên nói, thân thể Mặc Liên run lên một cái, thì thào nói: “Nàng, chán ghét, ta…”
“Cô ta suýt chết, sao có thể không hận ngươi?” Hồng Liên nói, “Mặc Liên, ngươi là người của Điện Quang Diệu, không đội trời chung với cô ta được.”
“Ta không muốn…” Giọng nói Mặc Liên hơi run rẩy.
Hồng Liên hít một hơi thật sâu, cố nén nước mắt nói: “Ta biết, kỳ thật ngươi không muốn tổn thương cô ta, nhưng đã gây ra sai lầm rồi thì không quay đầu lại được. Ngươi sẽ không đối lập với cô ta chứ?”
Mặc Liên lắc đầu, Hồng Liên liền nói: “Vậy chúng ta về Điện Quang Diệu đi, qua một thời gian ngắn, chờ cô ta bình phục, có lẽ sẽ không hận ngươi nữa.”
Mặc Liên gật đầu, biết mình sai lầm nên mờ mịt không biết phải làm sao. Hắn vốn không phải người có tâm cơ, chỉ biết mình phạm vào một sai lầm lớn, ngay cả chính hắn cũng không thể tha thứ cho bản thân, Nguyệt lại càng không tha thứ hắn.
Hồng Liên nâng hắn dậy, gật đầu với Huyễn Linh Thú.
Huyễn Linh Thú duỗi cánh duỗi để Mặc Liên giẫm lên. Nó cũng nghĩ mang Mặc Liên về Điện Quang Diệu.
Huyễn Linh Thú từ bãi đất bay vào bầu trời đêm, nước mưa nghiêng đánh vào mặt Mặc Liên, rửa sạch nước bùn, lộ ra khuôn mặt tái nhợt luống cuống, cùng cây hoa Kết Ngạnh màu đen dưới khóe mắt.
**** Bắc Nguyệt hoàng triều *****