Mặt nạ màu vàng, trường bào màu vàng, toàn thân ánh sáng vàng thần thánh bao bọc, cho dù đứng ở trong Nguyệt Lạc Cốc sương mù dày đặc cũng vẫn cảm giác hắn cao không thể với, không dám nhìn lên.
Hoàng Bắc Nguyệt thành thật đi qua, quì xuống: “Hồng Liên tham kiến Thánh quân!”
Thánh quân như một pho tượng hoàng kim vậy, đứng ở nơi đó không nhúc nhích, ánh trắng thẩm thấu qua nhánh cây lạc ở trên người hắn, giống như sao sáng bay múa.
Cảm giác trầm mặc khó thở, khiến nàng không xác định được có phải phạm sai lầm gì khiến Thánh quân hoài nghi hay không?
Ở Biệt Nguyệt sơn trang, nàng lấy thân phận Nguyệt Dạ giằng co với hắn. Nàng luôn luôn cẩn thận, tuyệt đối không lộ ra cực nhỏ hơi thở thuộc về Hồng Liên hoặc là Hoàng Bắc Nguyệt.
Kể cả Hồng Liên có Roi Hỏa thần cực kỳ lợi hại, nàng cũng không lấy ra, chính là sợ một khi không giết chết được Thánh quân, nàng không còn đường lui.
Thậm chí ngay cả Băng Linh Huyễn Điểu cùng Tiểu Hổ nàng cũng không thả ra!
Nàng để ý như vậy, chẳng lẽ còn có sai sót gì?
Chờ giây lát, Thánh quân mới lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi nói ngươi đã giết chết Hoàng Bắc Nguyệt?”
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng giật nảy, quả nhiên là hỏi chuyện này! Tuy nhiên nàng rất trấn định nói: “Đúng vậy!”
“Nói láo!” Thánh quân đột nhiên giận dữ, tóm áo của nàng kéo đứng lên khỏi mặt đất, Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm chuẩn bị liều chết với hắn.
Song, Thánh quân lại nói: “Cô ta căn bản không chết! Ngươi rốt cục làm việc kiểu gì?”
Nghe nói như thế, nàng thoáng thở dài nhẹ nhõm, biết Thánh quân không phải hoài nghi nàng, nhưng Thánh quân biết Hoàng Bắc Nguyệt chưa chết!
“Không thể nào, chính tay thuộc hạ đánh cô ta ngã xuống dốc núi tuyệt mệnh, lúc ấy mạng sống của ả đã sớm tắt, triệu hồi thú của ả cũng đã chết! Sau đó thuộc hạ theo lệnh Thánh quân đi xuống Địa ngục cốc cũng nhìn thấy thi thể! Thuộc hạ mang về đồ vật chính là từ xác chết ấy, thật trăm phần trăm.” Hoàng Bắc Nguyệt thành khẩn nói.
“Ngươi bị cô ta lừa rồi!” Thánh quân âm độc nói, “Nha đầu kia quỷ kế đa đoan, giảo hoạt giống Hiên Viên Vấn Thiên! Căn bản không phải thi thể của cô ta, chỉ là một kẻ chết thay!”
Hoàng Bắc Nguyệt rất khiếp sợ, thứ nhất là vì Thánh quân nhanh như vậy hiểu rõ nàng, thứ hai là có lẽ Hồng Liên cũng có thể tìm một kẻ chết thay.
Tuy nhiên trong Địa ngục cốc có chướng khí, người hít vào sẽ chết, hơn nữa thú ăn thịt người hoành hành, rất hung mãnh, nơi ấy không có người qua lại, cho nên khả năng này rất nhỏ
“Chỗ kia rất ít người qua lại”.
“Ta hỏi ngươi, ngươi tận mắt thấy thi thể kia là cô ta chứ?” Thánh quân hỏi.
Hoàng Bắc Nguyệt chi tiết nói: “Thuộc hạ không nhìn rõ vì thi thể kia đã bị thú ăn thịt người gặm chỉ còn đầu khớp xương”
“Vậy là đúng rồi.” Thánh quân buông áo nàng ra, trên mặt nạ màu vàng mặc dù bình tĩnh, nhưng nàng biết Thánh quân sau mặt nạ nhất định rất phẫn nộ.
Cho nên nàng cúi đầu không nói gì, không muốn rước họa vào thân.
Thánh quân nói: “Hoàng Bắc Nguyệt chính là Nguyệt Dạ, Vạn Thú Vô Cương ở trên tay cô ta!”
Hoàng Bắc Nguyệt trống ngực đột nhiên nhanh hơn, như muốn nhảy ra khỏi miệng, tuy nhiên nàng cô gắng bảo trì bình tĩnh, nói: “Điều này sao có thể? người của Nước Nam Dực cũng biết, Hoàng Bắc Nguyệt là một phế vật, cô ta không thể lợi hại như vậy.”
“Có lẽ là liên quan tới Vạn Thú Vô Cương.” Về điểm này, Thánh quân cũng cân nhắc một lúc lâu mới xác định.
Mức độ quan sát của Thánh quân rõ ràng rất nhạy cảm! Hoàng Bắc Nguyệt thầm thấy may mắn khi năm năm trước không gặp Tống Mịch, nếu không, hắn nếu thấy nàng giống Hồng Liên như đúc, sợ rằng hôm nay sẽ không dễ dàng qua mặt lừa dối như vậy.
Năm năm trước, nàng không giống Hồng Liên, lần nọ ở Nước Nam Dực giao thủ cùng Hồng Liên, nàng cũng lắp bắp kinh hãi, trên đời này lại có người giống mình như thế.
Tuy nhiên nàng nhanh chóng phát hiện nàng cùng Hồng Liên chỉ có hình dáng tương tự, mặt mày cùng một vài điểm nhỏ khác không giống nhau, đặc biệt ánh mắt lại càng không giống!
Có thể nói như vậy, so với Bắc Nguyệt quận chúa, Hồng Liên lớn lên càng giống Trưởng công chúa Huệ Văn, có điều Hồng Liên tính cách kiêu ngạo, khác hoàn toàn Trưởng công chúa Huệ Văn ôn nhu uyển chuyển hàm xúc.
Nhưng năm năm sau gặp lại lần nữa, bản thân nàng cũng ngỡ nhìn thấy thế thân chính mình!
Không ngờ năm năm ngắn ngủn làm nàng cùng Hồng Liên càng ngày càng giống nhau, lúc ấy ngay cả Mạnh Kỳ Thiên thông minh tuyệt đỉnh đều bị nàng lừa dối, chứng tỏ hai người bọn họ giống nhau tới mức nào.
Tống Mịch có lẽ cũng không ngờ được biến hóa kiểu này, trên đời có người tương tự chứ nào có người giống nhau như đúc? Thậm chí là con sinh đôi cũng có đặc điểm riêng.
Mà Hoàng Bắc Nguyệt chỉ cần thay đổi khí chất một chút, đường hoàng cuồng ngạo thì sẽ biến thành Hồng Liên. Mà Hồng Liên hơi thanh lạnh một chút sẽ biến thành Hoàng Bắc Nguyệt!
Tâm tư dao động một chút, Hoàng Bắc Nguyệt trấn định lại nói: “Thánh quân, thuộc hạ làm việc bất lợi, mời Thánh quân trừng phạt!”
“Hiện tại không rảnh phạt ngươi, nha đầu kia sớm muộn ta sẽ bắt được, Vạn Thú Vô Cương ta cũng sẽ lấy!” Thánh quân thản nhiên liếc nàng một cái, “Ta hỏi ngươi, vì sao Mặc Liên bị Người của Thành Tu La bắt đi?”
Hỏi chuyện này khiến nàng khó chối bỏ lỗi lầm, vội vàng nói: “Thuộc hạ lúc ấy đi tìm hiểu tin tức của Nguyệt Dạ, sợ Mặc Liên đi theo sẽ bị lạc, nên không mang hắn đi, ai ngờ lúc về…”
Nàng quả thật vô cùng áy náy, bởi vậy trong giọng nói cũng chân thành tự trách, căn bản không giống ngụy trang.
Thánh quân mặc dù tức giận, nhưng lúc này tổn thất Mặc Liên, tự nhiên không thể tổn thất thêm cả Hồng Liên, bởi vậy Thánh quân trầm giọng nói: “Mặc Liên không thể rơi vào tay Thành Tu La, cho dù chết, hắn phải chết ở Điện Quang Diệu!”
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng cả kinh, ý Thánh quân là nếu không cứu Mặc Liên trở về thì phải giết chết hắn?
“Thánh quân! Thuộc hạ chờ lệnh đi cứu Mặc Liên, nhất định không làm nhục sứ mạng!” Không kịp ngẫm nghĩ nữa, Hoàng Bắc Nguyệt kiên quyết chờ lệnh.
“Ngươi?” Thánh quân trầm ngâm chốc lát, người dưới tay hắn thực lực thế nào hắn hiểu rõ nhất, Hồng Liên không tồi, nhưng đi cứu người trong Thành Tu La thì còn hơi non tay.
Biết Thánh quân do dự, Hoàng Bắc Nguyệt nói: “Thánh quân tôn quý, tự nhiên không thể tự mình đi cứu người, lúc đại hội liên minh lính đánh thuê, thuộc hạ từng đi qua Thành Tu La nên cũng biết đường, nếu cẩn thận một chút, có thể cứu được.”
Thánh quân hạ mắt xuống, nàng nhìn vẻ mặt kiên định, trong lòng khẽ động nói: “Cũng có thể, ta cho ngươi một người giúp đỡ.”
Hoàng Bắc Nguyệt đang muốn tìm cớ từ chối người giúp đỡ, song Thánh quân vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng bước chân tinh tế bước ra khỏi bóng tối, bước chân rất nhẹ, như đi săn dã thú.
Trên người thần kinh phòng bị thoáng cái căng thẳng cả lên. Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt chậm rãi nhìn qua, thấy Diệu Ca không lâu trước đại chiến sống chết với nàng ở trong Biệt Nguyệt sơn trang đang đi tới.
Mắt trắng dã có chút quỷ dị, khuôn mặt không có chút máu, thấy thế nào cũng không giống một người sống, trên người tản ra hơi thở âm lãnh.
Hoàng Bắc Nguyệt giả bộ kinh ngạc nhìn Diệu Ca, nói: “Thánh quân, cô ta là…?”
Nếu Diệu Ca là người bên cạnh Thánh quân, Mạnh Kỳ Thiên nhất định sẽ nói cho nàng, nhưng Mạnh Kỳ Thiên chưa nói, chứng tỏ nữ nhân này chưa từng xuất hiện ở Điện Quang Diệu.
Cái thuật pháp quỷ dị này, có lẽ ngay cả Mạnh Kỳ Thiên cũng không biết.
“Cô ta tên là Diệu Ca, sẽ giúp ngươi.”
Hoàng Bắc Nguyệt nói: “Cô ta không phải là người của Điện Quang Diệu.”
“Đây là người của ta.” Thánh quân tựa hồ vô tình giải thích chuyện này, để nàng vươn tay ra, Hoàng Bắc Nguyệt do dự một chút mới vươn tay.
Thánh quân vẽ một cái ký hiệu ở trên mu bàn tay nàng, như một con mắt mở, ánh sáng chợt lóe liền biến thành đồ đằng màu vàng khắc trên mu bàn tay nàng.
Sau khi đồ đằng xuất hiện, đầu Diệu Ca liền chuyển hướng, tròng mắt màu trắng nhìn về phía nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt thấy vậy trong lòng sợ hãi, nghĩ thầm Diệu Ca đi theo rất phiền toái, tìm một cơ hội nhất định phải diệt trừ ả.
Tuy nhiên giờ phút này có Thánh quân ở đây, nàng tự nhiên cung kính lĩnh mệnh.
“Bất kể trả giá gì, phải cứu Mặc Liên ra.” Thánh quân nói xong, bóng người màu vàng như sương mù mờ ảo chậm rãi nhạt đi.
“Vâng” Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, liếc Diệu Ca, vuốt vuốt đồ đằng màu vàng trên tay nói “Đi thôi, đi Thành Tu La!”
Diệu Ca không nói hai lời, thân ảnh “vù” một tiếng, giống như tên rời cung, trong nháy mắt chiếu vào đêm đen!
Tốc độ này…