“Nến Đỏ, trước khi hắn nhập ma, nhất định phải giết hắn?”
“Vâng!” Nến Đỏ nặng nề gật đầu.
“Bắt đầu đi!” Hoàng Bắc Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc, nàng không biết thực lực của mình có giết được Quân Ly không, chỉ là không có lựa chọn nào khác, nàng nhất định phải làm thế!
Khi Linh Tôn chưa sử dụng Thiên Phạt, nhất định, nhất định phải giết hắn!
Bên người Linh Tôn lửa cháy đỏ rực, biến thành con rồng lửa hùng dũng oai vệ nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.
Mà Hoàng Bắc Nguyệt cũng không yếu thế, hai tay kết ấn, bùa ngự hỏa chợt lóe, nguyên khí hỏa thuần khiết bốc lên bốn phía, đồng dạng biến thành rồng lửa, xa xa đối mặt với Linh Tôn!
Tí tách…
Một giọt nước nhẹ nhàng rơi vào trong hắc thủy, khơi dậy một vòng cuộn sóng. Sóng gợn khuếch tán, trong nước đen không nhìn thấy rõ, chỉ có một bóng dáng màu đen như đang bơi lặn dưới nước đen.
Đây là trung tâm hắc thủy cấm lao nhất, cấm địa phong ấn!
Một ngọn đèn dầu đơn độc phát sáng trên phong ấn, ánh lửa chập chờn, tựa hồ tùy thời sẽ tắt, nhưng nhiều năm mặc dù yếu ớt, nhưng vẫn dai dẳng phát sáng. Sức sống cố chấp như vật thật giống người kia như đúc.
Tí tách…
Một giọt nước từ phía trên nhẹ nhàng rơi xuống, sóng gợn tiếp tục khuếch tán, ánh đèn dầu chiếu vào nước đen, bị sóng gợn đánh thành mảnh nhỏ.
“Đánh nhau…” trong hắc thủy cấm lao, có tiếng cười âm nhu yêu tà quỷ dị vang lên.
Một đôi mắt vàng chậm rãi chuyển đỏ trong bóng đêm ung dung mở ra, đôi mắt hẹp dài yêu mị như hồ ly.
Trong bóng tối không được ngọn đèn chiếu tới, một tiếng cười yêu dị hồi âm lại hắc thủy cấm lao trống trải: “Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi không phải là đối thủ của hắn?” Giọng nói đơn độc nhẹ thở dài, “Xem ra có cơ hội, khi ngươi sắp chết thì ta sẽ lại thấy ánh mặt trời”.
Ầm…
Bên ngoài tiếng động thật lớn truyền đến, ngay cả trong hắc thủy cấm lao cũng bị chấn động nghiêng ngả, nước đen phun lên sóng lớn.
Cuộc chiến giữa Hoàng Bắc Nguyệt với Linh Tôn rất gay cấn, hắn bị phong ấn, cho dù ra ngoài hỗ trợ cũng không thay đổi được chiến cuộc.
Nàng muốn giết Linh Tôn, nhưng với thực lực hiện tại thì khó như lên trời, trừ phi nàng đồng ý thả hắn ra, hoặc để hắn chạy đi.
“HA ha, Hoàng Bắc Nguyệt, có lẽ chúng ta rất nhanh có thể gặp mặt.” Trong tiếng cười của Yểm nhận thấy có hy vọng.
Ánh lửa đèn dầu chợt lóe lên, chiếu thấy trong bóng tối một bộ xiêm y màu đỏ vung lên, giống như rặng mây đỏ trên trời.
Tại hoàng cung Nước Tây Nhung!
Bên ngoài tiếng vang thật lớn khiến cả hoàng cung bị chấn động, phòng ốc lay động vài cái, một đám cung nữ thái giám sợ hãi vội vàng bảo vệ nữ hoàng.
Bắc Đường Du ôm nữ hoàng, cẩn thận che chở, khuôn mặt tuấn lãng trầm xuống, lạnh lùng hỏi: “Phát sinh chuyện gì?”
Thiên đại Đông nhi đi ra ngoài ngước nhìn ánh lửa trên cao có khí tức của Hoàng Bắc Nguyệt!
Vì sao? Nàng trước khi đi vẫn ổn mà? Tại sao không bao lâu đã khai chiến với người kia!
“Đó là cái gì?” Nữ hoàng bị Bắc Đường Du ôm tới, đưa tay chỉ vào ánh lửa phía xa, bên trong đó có con rồng to đang gầm rú, vẻ mặt kinh ngạc: “Du, mau nhìn, là thần thú kìa!”.
“Con Rồng trắng là thần thú của quận chúa Bắc Nguyệt.” Bắc Đường Du liếc mắt liền nhìn thấy Nến Đỏ, dưới khí thế cường đại của con Rồng đen, con Rồng trắng có vẻ lực bất tòng tâm.
Thiên đại Đông nhi sắc mặt ngưng trọng gật đầu, đã xác định người chiến đấu là Hoàng Bắc Nguyệt, có điều con Rồng đen nhìn có vẻ quen mắt.
“Đó là Linh Tôn?” Thiên đại Đông nhi kinh ngạc, năm đó Linh Tôn ở tòa tháp thứ bảy giữa rừng dùng Lửa trừng phạt bảo vệ Học viện Linh Ương đã từng xuất hiện một lần, nàng may mắn nhìn thấy từ xa, đến nay vẫn khắc sâu ấn tượng.
Vì sao Linh Tôn xuất hiện ở đây?
“Linh Tôn?” Bắc Đường Du lần đầu tiên nghe đến cái tên này, thần thú bảo vệ Học viện Linh Ương luôn luôn không công khai với bên ngoài, cho nên rất nhiều người không biết.
“Ta qua xem một chút!” Thiên đại Đông nhi không bận tâm giải thích, nhìn cục diện chiến đấu là biết không phải chuyện nhỏ.
Linh Tôn cường đại như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt sao là đối thủ được?
“Đông nhi! Trẫm cũng muốn đi!” Nữ hoàng hăng hái hô to, nàng lớn như vậy, vẫn chưa từng thấy cường giả chân chính chiến đấu, chỉ thấy một ít biểu diễn nhàm chán mà thôi!
“Bệ hạ vạn lần không thể đi!” Thiên đại Đông nhi lập tức nói.
Bắc Đường Du cũng không đồng ý: “Bệ hạ, nơi đó nguy hiểm, ngài không thể qua.”
“Không sợ, có Du bảo vệ Trẫm, Trẫm rất an toàn!” Nữ hoàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ngây thơ lên, tràn ngập tin tưởng với Bắc Đường Du.
Bắc Đường Du ôn nhu cười cười: “Một khi đã như vậy, thần nhất định không để bệ hạ thất vọng.”
“Du?” Thiên đại Đông nhi khó tin nhìn hắn. Tên Du này bình thường nghiêm túc, sao giờ lại hồ đồ rồi. Nếu bệ hạ xảy ra chuyện, hắn có mấy cái đầu đền được.
Nhưng nàng không kịp ngăn trở, vì Bắc Đường Du đã mang nữ hoàng rời đi rất xa!
Sau lúc chiến đấu, băng tuyết bị rồng lửa phá thành một cái hố to, trong hố to lửa vẫn cháy hừng hực, như có sức sống vô hạn!
Hoàng Bắc Nguyệt nửa quỳ trên lưng rồng trắng, mệt mỏi thở hồng hộc, trên gương mặt có vài vết thương chảy máu, tuy nhiên nàng cũng không rảnh để ý dung mạo.
“Quả nhiên rất mạnh!”
“Cứ tiếp tục như vậy căn bản không giết được hắn, chủ nhân, ta nghĩ…” Nến Đỏ do dự.
“Không.” Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu, nàng biết Nến Đỏ nghĩ gì. Từ lúc gặp Yểm, Nến Đỏ biết hắn bị phong ấn, thực lực hắn rất mạnh, hơn nữa có chút tình cảm với Hoàng Bắc Nguyệt.
Nến Đỏ đúng là hy vọng Yểm đi ra hỗ trợ, nhưng Hoàng Bắc Nguyệt không đồng ý. Yểm là ma thú từng làm cho Hiên Viên Vấn Thiên cùng Linh Tôn dốc toàn lực đối phó. Để hắn ra giết Linh Tôn xong thì sau đó thu xếp hắn thế nào đây?
Nàng không thích làm chuyện không nắm chắc, đặc biệt không thích bảo hổ lột da!
“Chủ nhân cẩn thận phía sau!” Nến Đỏ đột nhiên hét lớn.
Hoàng Bắc Nguyệt mệt bở hơi tai, nhưng vẫn phản ứng linh hoạt nghiêng người lật qua lưng Rồng trắng, nhưng chậm một bước đã bị một cây roi nhỏ quất trúng, rơi từ không trung xuống đất!
“Chủ nhân!” Nến Đỏ phi thân đi cứu nàng, thân thể lại bị móng vuốt Quân Ly bắt được, hung hăng ném sang một bên.
Quân Ly ở giữa không trung lần nữa phóng ra roi nhỏ trói trụ Hoàng Bắc Nguyệt vừa rơi xuống mặt đất!
“Bị bắt rồi! thần thú kia cấp bậc gì mà mạnh như vậy!”
“Vua của lính đánh thuê mà cũng bị bắt, nên làm gì bây giờ?” Xa xa lính đánh thuê đang vây xem đều lo lắng kinh hô.
“Vua của lính đánh thuê.” Một giọng nói đơn điệu cứng ngắc vang lên phía sau đám lính đánh thuê, lập tức một lính đánh thuê trước mắt bị một cái tay nắm lấy vứt sang một bên.
“Ngươi…” mấy lính đánh thuê hoàn hồn, lập tức chỉ vào người vừa tới hét to, nhưng vừa mở miệng đã thấy một khuôn mặt thiếu niên tái nhợt, trên khóe mắt có cây hoa Kết Ngạnh màu đen.
Tất cả lời mắng định phát ra lập tức bị đè nuốt xuống, mọi người câm như hến, không ai dám mở miệng.
Cho dù mắt mù không nhận ra thiếu niên trước mắt này, nhưng tuyệt đối biết phía sau hắn là Huyễn Linh Thú cao ngạo không thèm liếc mắt bất luận kẻ nào.
Huyễn Linh Thú đấy!
Điều này chứng minh thiếu niên trước mắt này là Mặc Liên của Điện Quang Diệu!
Quả nhiên người của Điện Quang Diệu đến, vậy Người của Thành Tu La chỉ sợ cũng không ở xa.
Mọi người trầm mặc, chủ động nhường đường cho Mặc Liên đi, ánh mắt của hắn không nhìn thấy, nhưng khí thế cường đại như nắm giữ hết thảy khiến bất kỳ kẻ nào cũng không dám lộ ra ánh mắt bất mãn!
“Vua của lính đánh thuê.” Mặc Liên như vô tình nói, ngữ khí đơn điệu không cảm xúc bên trong, “Vương lệnh của lính đánh thuê.”
Không quen phương thức nói chuyện hắn nên những người đó không ai rõ hắn muốn gì.
Kỳ thật hắn muốn hỏi chính là Vương lệnh của lính đánh thuê có ở trên người người kia hay không. Nhưng không người nào hiểu được nên không ai trả lời hắn.
Những lính đánh thuê ở trước mặt hắn rất thận trọng, không dám tùy tiện lắm miệng, vạn nhất nói sai chọc họa sát thân, không giỡn được.
Mặc Liên không chờ được câu trả lời, liền không chờ nữa, đã xác định Vua của lính đánh thuê ở phía trước, vậy Vương lệnh của lính đánh thuê nhất định hắn ta giữ bên người, đồ trọng yếu như vậy sẽ không tùy tiện giao cho người khác giữ.
Chỉ cần giết người đó là có thể lấy được Vương lệnh của lính đánh thuê! Có Vương lệnh của lính đánh thuê, hắn có thể đổi được đôi mắt.
Nguyệt, ta nhất định sẽ nhìn thấy ngươi!
Tung người nhảy vọt, từ trên đầu đám lính đánh thuê nhảy xuống, trong nháy mắt bóng dáng màu đen liền cách xa mấy trượng.
Huyễn Linh Thú cao ngạo, thấy Mặc Liên không để nó tham chiến liền biết hắn muốn tự mình lấy đôi mắt, bởi vậy không đi theo sau, cao ngạo nằm tại chỗ chờ Mặc Liên trở về.
Có thần thú khổng lồ bên cạnh, ai dám hành động thiếu suy nghĩ chứ?
Mặc Liên xuất hiện, làm cục diện thắng bại đã phân lại xuất hiện biến hóa vi diệu!
Bầu trời tuyết trắng, trên mặt đất mặc dù toàn băng tuyết, nhưng rất nhiều nơi lửa cháy hừng hực, lửa làm bốc hơi nước khiến không khí mờ mịt, tầm mắt có chút mơ hồ.
Đối với người không nhìn được thì những sương mù chẳng ảnh hưởng gì.
Bóng người màu đen xuất hiện từ trong sương mù lẫn gió tuyết, phía sau sấm chớp bão táp hình thành, ánh chớp bất chợt đánh tới, chặn lại hành động trói Hoàng Bắc Nguyệt của Quân Ly lại.
Quân Ly nghiêng người tránh ánh chớp hung bạo, ngẩng đầu thấy Mặc Liên lạnh lùng giơ tay lên, ánh chớp ở đầu ngón tay rõ ràng sẽ chém kẻ thù thành tro bụi!
Hắn không buông tha bất kỳ kẻ nào ngăn cản công việc của hắn!
Đây là quy tắc làm việc của Mặc Liên.
“Người của Điện Quang Diệu cũng tới góp vui sao!” Quân Ly lạnh lùng nói, tay trái vung lên roi đỏ đánh úp về phía tay Mặc Liên, hắn không né tránh, ánh chớp từ giữa ngón tay hắn phát ra, bắn nhanh thành vô số mảnh!
Roi nhỏ trong nháy mắt bị phá hủy, ánh chớp còn lại liền đánh về phía Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt đang gắng gượng chống thân, cố gắng tránh roi nhỏ ra, nghe thấy Quân Ly nói, đột nhiên giật mình, là Mặc Liên tới sao?
Mặc Liên tới có lẽ có vài phần hy vọng.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, chẳng thấy gì khác ngoài ánh chớp đang đánh thẳng về phía nàng. Dọa người rồi, bị đánh trúng sẽ thành tro bụi mất!
Những người sắp chết thường bộc phát lực bất thường, trong nháy mắt nàng cắn răng vùng vẫy thoát khỏi roi nhỏ, sau đó lập tức lăn một vòng tránh thoát chớp điện hung mãnh, nhưng quần áo bị dính đòn nát vụn!
Không đánh trúng người, nhưng chớp điện đánh trên mặt đất khiến vỡ tung tầng băng dày trên mặt đất. Vốn là bùn lầy ao đầm trong nháy mắt hoàn toàn khô cạn, thậm chí đất đai bị rạn nứt!
Hoàng Bắc Nguyệt khó tin ngẩng đầu, giữa không trung dẫn xuống ánh chớp là Mặc Liên khuôn mặt thiếu niên không có biểu cảm. Có thể hắn tới là để… giết nàng.