Bởi vì trận đại chiến nên bầu trời mưa ào ào, sấm vang chớp giật, ở đất nước mưa quanh năm này, rất hay có mưa rào, mưa tầm tã không ngừng. Đường vốn lầy lội càng thêm khó đi.
Trong bụi cỏ thấp lù có tiếng sột soạt, sau đó một người ngã xuống bùn, trong lòng nữ tử bị hắn gắt gao che chở.
“Phong Liên Dực” Hoàng Bắc Nguyệt uống phải một ngụm nước bùn, chật vật nhổ ra, trong nước bùn mang theo vết máu nhạt.
“Ta không sao.” Phong Liên Dực ho một tiếng, ôm nàng ngồi xuống, “Ngươi thế nào?”
Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu, vừa rồi nếu hắn không kịp thời chạy tới, còn dùng cả bản thân đỡ cho nàng thì nàng đã sớm biến thành tro bụi.
Nhưng vì thế nên hắn bị trọng thương.
Trong lúc chỉ mành treo chuông, hắn cũng không nghĩ nhiều, thậm chí chưa từng nghĩ phải bảo vệ chính mình, chỉ nghĩ phải bảo vệ nàng, bởi vậy chính mình cũng…
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, bên khóe miệng như chảy máu, trong lòng đau xót “Ngươi hết thuốc chữa rồi, vì cứu ta mà chết sẽ khiến người trong thiên hạ chê cười đấy!”
“Người trong thiên hạ liên can gì đến ta?” Phong Liên Dực nắm chặt tay nàng, “Cho dù chết, trước khi chết ta cũng muốn ngươi nói thật cho ta, rốt cục ngươi có quen ta hay không?”
Hoàng Bắc Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, trong ánh mắt hắn hiện đầy tơ máu, nhưng vẫn cố chấp chờ đợi câu trả lời của nàng.
“Quen!” Hoàng Bắc Nguyệt hít sâu một hơi, quyết đoán mở miệng, “Như thế thì sao? Chuyện đã qua rồi”.
Lời chưa nói hết, đã được hắn ôm chặt vào lòng, hắn trầm giọng nói: “Ta biết không thể nào ta không quen ngươi, Hoàng Bắc Nguyệt, tại sao ngươi vẫn làm bộ người xa lạ đây?”
Nàng cảm giác hai mắt chua xót, nước mưa vắt ngang trên mặt, không biết mình có chảy nước mắt ra hay không, có điều đau lòng đến mức khó thở.
Nàng dùng chút khí lực đẩy hắn ra nói “Ngươi là Tu La vương đoạn tình tuyệt ái, mà ta Hoàng Bắc Nguyệt không bao giờ vào Thành Tu La! Còn có, ngươi từng phản bội ta!”
“Ta giống ngươi ghét cay đắng thân phận Tu La vương! Nếu ta từng phản bội ngươi, ngươi có thể lấy mạng ta tùy lúc” Phong Liên Dực tiến lên, một phát bắt được tay nàng, “Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi có bao nhiêu nhẫn tâm, sao có thể bỏ rơi ta?”
Mưa to giàn giụa, trên mặt nàng nước mắt giàn dụa, cười khổ hai tiếng: “Rõ ràng là ngươi bỏ rơi ta”.
“Không thể nào” Hắn trả lời như chém đinh chặt sắt, suýt chỉ tay lên trời thề tuyệt đối không có chuyện này!
“Ngươi ngày đó đã hẹn ta sau khi từ Thành Tu La trở về sẽ cùng ngươi đi xa thiên nhai. Nhưng khi ta trở lại đã thấy ngươi thành Tu La vương! Ngươi căn bản nói dối ta!”
Phong Liên Dực ngơ ngẩn, hết thảy những thứ này hắn đều không biết!
“Ta chỉ biết ta ngủ một giấc dài, khi tỉnh lại đã là Tu La vương. Mà toàn bộ nội dung trong mơ ta đều quên. Ta nhớ kỹ mọi người, nhưng duy nhất lại quên ngươi”.
Hắn nói xong, bên khóe miệng chậm rãi tràn ra dòng máu.
“Ngươi bị thương.” Hoàng Bắc Nguyệt khàn khàn nói.
Phong Liên Dực lắc đầu, trầm thấp nói: “Chúng ta trời sinh hấp dẫn nhau phải không?”
Nàng mím chặt môi, quay đầu không nói một lời.
Phong Liên Dực nói: “Ngươi theo ta đi.”
Hoàng Bắc Nguyệt giật mình, theo hắn đi? Đi đâu được?
Thế giới lớn như vậy, nhưng con đường phía trước mịt mờ, nàng không nhìn thấy hi vọng nhỏ nhoi nào.
Trong bụi cây truyền đến tiếng sột soạt, sau một lát liền có tiếng bước chân đến gần.
Hoàng Bắc Nguyệt lập tức toàn thân cảnh giác, nếu có người muốn đánh lén phía sau, nàng tuyệt đối sẽ không nương tay!
“Hoàng Bắc Nguyệt!” Giữa tiếng mưa truyền đến tiếng gọi đầy lo lắng.
Nàng cẩn thận nghe, giọng nói này là của Thiên đại Đông nhi, nàng vậy mà đã tìm tới!
Phong Liên Dực lập tức bắt tay nàng, sốt ruột nói: “Theo ta đi!”
Hoàng Bắc Nguyệt do dự một chút, Thiên đại Đông nhi đã xuất hiện từ trong bụi cây. Không chỉ Đông nhi, còn có nữ hoàng Nước Tây Nhung cùng Bắc Đường Du!
Nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt quả nhiên ở đây, Thiên đại Đông nhi thở dài nhẹ nhõm một hơi, song nhìn thấy Phong Liên Dực thì sắc mặt nàng lạnh âm trầm: “Không ngờ Tu La vương ở đây!”
Phong Liên Dực không nhìn Đông nhi, chỉ nhìn chằm chằm Hoàng Bắc Nguyệt, trong con ngươi màu tím nhạt tràn ngập khẩn cầu thắm thiết, hy vọng nàng cũng nắm chặt tay hắn, theo hắn rời đi.
Nhưng cuối cùng Hoàng Bắc Nguyệt hung hăng rút tay về, nói: “Hôm nay đa tạ ngươi ân cứu mạng!”
Nàng quay đầu thật nhanh, không nhìn thấy vẻ thất vọng trong ánh mắt hắn. Màu tím là màu khiến người ta tuyệt vọng.
Thiên đại Đông nhi dìu Hoàng Bắc Nguyệt, trong mắt né một tia sắc lạnh: “Tu La vương bị trọng thương, muốn giết hắn, đây là cơ hội tốt!”
“Không cần, lần này hắn cứu ta, ta không thể vong ân phụ nghĩa.” Hoàng Bắc Nguyệt bắt tay Thiên đại Đông nhi, sợ nàng thật sự sẽ động thủ.
Thiên đại Đông nhi lạnh lùng cười, thấp giọng nói: “Ta chỉ nói thế thôi, ngươi cần gì sốt ruột như vậy?”
Hoàng Bắc Nguyệt mím môi nói: “Đi.”
Thiên đại Đông nhi dìu nàng, nặng nề cất bước rời khỏi lùm cây lầy lội.
“Hoàng Bắc Nguyệt!” Phong Liên Dực nhìn bóng lưng nàng hô to.
Nàng làm bộ không nghe thấy, chỉ bước nhanh hơn, rất nhanh biến mất ở cơn mưa mù mịt.
Hắn cúi đầu, nôn một búng máu xuống nước bùn, hắn cúi đầu ho khan không ngừng.
“Vương.” Lệ Tà không biết khi nào xuất hiện đã chậm rãi đi tới, thân hình không còn khổng lồ như trước, biến thành người bình thường, váy dài phất phơ giữa trời mưa, tựa như tiên giáng trần.
“Đi bắt cô ấy trở lại!” Phong Liên Dực thấp giọng hạ lệnh, hung hăng đấm vào nước bùn.
Lệ Tà chậm rãi nói: “Nha đầu kia là Vua của lính đánh thuê, sau này e là sẽ uy hiếp Thành Tu La, không bằng hôm nay diệt cỏ tận gốc”.
“Ngươi dám!” Phong Liên Dực nghiến răng nghiến lợi nói, toát ra khí thế của Tu La vương.
Lệ Tà nhìn hắn một cái, trong ánh mắt không biết là mang theo thương xót hay sầu bi, chỉ nghe hắn chậm rãi mở miệng, “Vương, ngài sinh lòng ái mộ.”
Sinh lòng ái mộ?
Những chữ này là cấm kỵ ở Thành Tu La, hắn là vương, sao có thể sinh lòng ái mộ?
Phong Liên Dực kinh ngạc nhìn trong nước bùn, mơ hồ thấy hình ảnh chính mình. Vẻ mặt bi thống, thống khổ bàng hoàng là hắn sao?
“Sau khi đoạn tình tuyệt ái sao có thể sinh lòng ái mộ?” Điểm này, Lệ Tà trăm mối vẫn không có cách giải. “Chuyện này, thuộc hạ sẽ giấu Âm Hậu cùng Minh, nhưng thuộc hạ nghĩ đại khái không giấu được lâu, Minh tự nhiên sẽ biết.”
Phong Liên Dực trầm mặc không nói gì, đáy mắt âm lãnh màu tím làm người ta có chút e ngại.
Không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì, mà ngay cả triệu hồi thú Lệ Tà của hắn cũng không rõ.
“Người kia chính là vua của Thành Tu La sao? Nghe nói hắn rất tàn bạo, là một người xấu, nhưng hắn xấu như vậy, sao lại cứu Bắc Nguyệt quận chúa vậy?”
Trên đường đi, nữ hoàng của Nước Tây Nhung khó hiểu hỏi, vấn đề của nàng khiến Bắc Đường Du cũng không trả lời được, liền cười nói: “Mỗi người còn sống đều có chuyện khó nói, có đúng không Bắc Nguyệt quận chúa?”
Hoàng Bắc Nguyệt dọc đường đi cũng trầm mặc, nghe hắn hỏi mới gật đầu: “Có lẽ thế.”
Bắc Đường Du cười, nữ hoàng nhưng vẫn không hiểu, trực tiếp hỏi Hoàng Bắc Nguyệt: “Bắc Nguyệt quận chúa, sao ngươi quen Tu La vương? Ta thấy hắn tốt với ngươi lắm.”
Hoàng Bắc Nguyệt mím môi, khóe miệng chậm rãi tràn ra tơ máu, dọa nữ hoàng giật mình, Thiên đại Đông nhi vội vã nói: “Tu La vương là hoàng đế Phong Liên Dực của Nước Bắc Diệu, hắn năm đó làm con tin ở Nước Nam Dực, từng chịu ân huệ của Trưởng công chúa Huệ Văn, có vài phần giao tình với Bắc Nguyệt quận chúa, đại khái thế nên hắn mới ra tay cứu giúp.”
“Hóa ra là như vậy.” Nữ hoàng gật đầu, “Đều nói Phong Liên Dực có quan hệ với Thành Tu La, không ngờ hắn chính là Tu La vương!”
“Đúng vậy, thật sự khiến người khác không nghĩ đến” Bắc Đường Du nhìn thoáng qua Thiên đại Đông nhi, nữ hoàng tuổi còn nhỏ không hiểu Đông nhi đang nói dối, hắn thì không tin. Nhìn phản ứng vừa rồi của Tu La vương là biết Đông nhi nói dối.
Nếu chỉ vì ân huệ với Trưởng công chúa Huệ Văn thì Tu La vương không đến mức liều mình cứu giúp.
Lúc bọn họ mang Hoàng Bắc Nguyệt đi, vẻ mặt Tu La vương thống khổ không tránh khỏi ánh mắt của hắn.
Tuy nhiên việc này không can hệ với Nước Tây Nhung, cũng không uy hiếp tới nữ hoàng, cho nên hắn chẳng muốn quản.
Trở lại trong cung, Bắc Đường Du cùng nữ hoàng rời đi, Thiên đại Đông nhi dìu Hoàng Bắc Nguyệt đi nghỉ ngơi, không bao lâu, Nến Đỏ cũng bị nàng gọi trở về. May mà nàng lúc ấy liều mạng tự bảo vệ mình, hơn nữa lại có Phong Liên Dực bảo vệ, lúc này thương tổn không quá nghiêm trọng, ngoại thương rất nhỏ, nội thương không nhẹ, lúc này thật muốn điều dưỡng thật tốt.
“Tên Mặc Liên kia kinh khủng!” Nến Đỏ oán hận nói, nghĩ lại cuộc chiến kinh tâm động phách mà phát sợ.
Thiên đại Đông nhi nhìn Nến Đỏ không nói gì hết.
Hoàng Bắc Nguyệt lại nói: “Hắn không nhìn thấy, không thể trách hắn.”
“Nhưng hắn là người của Điện Quang Diệu, muốn giết chủ nhân để cướp Vương lệnh của lính đánh thuê!” Nến Đỏ nói.
Hoàng Bắc Nguyệt im miệng không nói, ngẫm lại quả thật nếu nàng không quen Mặc Liên thì thật sự hôm nay không có đường sống.
Hôm nay thấy Mặc Liên lãnh khốc hung tàn, thực lực mạnh mẽ, nàng cảm giác trước đây may mắn không đối địch với thiếu niên này.
“Vậy sau đó hắn thế nào?” Hoàng Bắc Nguyệt có chút lo lắng, dù sao lúc ấy Phong Liên Dực xuất hiện cứu nàng. Còn lại Mặc Liên có lẽ đối phó với Ma thú Vương tộc.
Thành Tu La cùng Điện Quang Diệu luôn luôn như nước với lửa, Ma thú Vương tộc nhìn thấy Mặc Liên không chừng sẽ nhân cơ hội triệt bỏ hậu họa.
“Hắn bị thương, bị Hồng Liên mang đi.” Nến Đỏ nhỏ giọng nói, quan sát thần sắc Hoàng Bắc Nguyệt, “Chủ nhân, ngươi lo lắng cho hắn sao?”
“Hắn là bằng hữu của ta.” Hoàng Bắc Nguyệt không muốn Nến Đỏ hỏi nhiều, liền lại hỏi: “Vậy Linh Tôn đâu?”
Nến Đỏ nói: “Ma thú Vương tộc rời đi, hắn cũng rời đi, tuy nhiên xem ra hắn chưa bỏ ý định đoạt Vương lệnh của lính đánh thuê!”
“Hắn không hết hi vọng, ta cũng chưa chắc sẽ nén giận! Nến Đỏ, ngươi đi điều tra thêm hắn ở đâu, ta muốn gặp hắn!” Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên kiên quyết nói.
“Chủ nhân!” Nến Đỏ cùng Thiên đại Đông nhi lắp bắp kinh hãi, không thể tin nhìn nàng.