Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 903: Thánh Huyết Cung chủ 4

Tác giả: Lộ Phi
Chọn tập

“Vốn định để ngươi chết dễ nhìn một chút, nhưng ngươi lại không biết tốt xấu.”

Thiên đại Đông nhi đi ra phía trước nhìn thoáng qua, mặt không chút thay đổi nói: “Nể ngươi đã cứu ta một mạng, Đại trưởng lão, an táng chu đáo quốc sư đại nhân đi.”

Đại trưởng lão Thiên đại Linh vẫn trốn ở góc phòng nghe tiếng của nàng liền run lên một chút.

“Thiếu, thiếu cung chủ, là cung chủ để ta mang ngươi tới đây, không liên quan tới ta.”

“Không liên quan thì sao, quốc sư hiện tại đã chết, ta sẽ không truy cứu!” Thiên đại Đông nhi lạnh lùng nói.

Thiên đại Linh nghe xong có chút hy vọng, liền vội vàng chạy đến, quỳ trên mặt đất nói: “Cung chủ đã chết, mời thiếu cung chủ kế thừa vị trí cung chủ, cùng với tiếp nhận chức quốc sư nước Nước Tây Nhung!”

Thiên đại Đông nhi giật mình nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt, nàng cười nói: “Chúc mừng quốc sư đại nhân.”

“Từ xưa đến nay, quốc sư Nước Tây Nhung mới là người thật sự cầm quyền, đế vương chỉ là một con rối mà thôi.” Thiên đại Linh cung kính nói “Hôm nay nữ hoàng bệ hạ tuổi còn quá nhỏ, trong nước cũng không có đại thần có thể làm ra chủ sự, chỉ cần quốc sư nhanh chóng diệt trừ người của Bắc Đường gia, quốc sư đương nhiên sẽ độc quyền ở Nước Tây Nhung!”

Thiên đại Đông nhi mặt không biểu tình nghe, từ chối bình luận, thản nhiên nói: “Đem lệnh bài cung chủ cùng ấn tỷ quốc sư đến cho ta.”

“Vâng” Thiên đại Linh khom người lĩnh mệnh.

Thiên đại Đông nhi vẫy tay Hoàng Bắc Nguyệt nói: “Chúng ta ra ngoài đi.”

Hoàng Bắc Nguyệt để Ma thú Hỏa Diễm tiếp tục trở lại trong phong ấn, sau đó sóng vai cùng Thiên đại Đông nhi đi ra mật thất.

Cung điện của Thánh Huyết Cung xây ở mặt đối diện hoàng cung Nước Tây Nhung, lấy đá lớn kiến tạo, rất hùng vĩ.

Đứng ở trên hành lang đại điện, có thể bao quát toàn bộ cảnh sắc Nước Tây Nhung.

Mưa phùn liên tục không ngừng, cảnh sắc mênh mông u ám, trong tầm mắt phòng ốc san sát nối tiếp nhau. Trời đã tối, vạn nhà đã thắp đèn.

Hoàng Bắc Nguyệt vịn tay lên lan can, nhìn hoàng cung hùng vĩ xa xa, cảm thán: “Thành Kỳ Dương vĩnh viễn ảm đạm, như là người mỗi ngày đang khóc vậy. Nhưng ta ở chỗ này vài ngày, lần đầu tiên cảm thấy buông lỏng sau nhiều năm như vậy”.

“Ta khác ngươi, từ khi tới đây, mỗi ngày ta đều phải lo lắng cẩn thận, bởi vì ta biết, một ngày nào đó ta sẽ bị bọn họ xử quyết theo cách nào đó.”

Thiên đại Đông nhi đứng bên cạnh nàng, khẩu khí nhẹ nhàng, không nghĩ lúc trước ở chung lúc nào cũng căng thẳng, như ngăn cách một bức tường không thể tới gần được.

“Hôm nay, lần đầu tiên ta thực sự hít thở không khí tự do.”

“Yên tâm đi, sau này tự do, sẽ đi khắp trời cao biển rộng!” Hoàng Bắc Nguyệt giang hai tay, duỗi người một chút, “Đông Lăng, ngươi thật sự trưởng thành rồi.”

Thiên đại Đông nhi cười khẽ, không tức giận vì bị gọi tên cũ, mà mọi chuyện thông suốt, rốt cuộc dễ dàng.

“Lời này hẳn là ta nên nói, nhìn ngươi trưởng thành như hôm nay, làm tỷ tỷ lớn tuổi hơn ngươi, thật sự là vô cùng vui mừng a.”

Hoàng Bắc Nguyệt cười rộ lên, tiếng cười dễ dàng tự tại, Thiên đại Đông nhi nhịn trong chốc lát, cũng cười rộ lên theo.

Tiếng cười của hai cô gá vang vọng liên tục trong mưa phùn.

Thiên đại Đông nhi vươn tay, gắt gao bắt chặt tay nàng, ánh mắt nhìn xa xa, giọng nói lại có chút nghẹn ngào.

“Sau này, không được bỏ rơi ta lần nữa.”

“Ừ” Hoàng Bắc Nguyệt gật gật đầu, sau đó kiên định nói: “Nhất định sẽ không!”

Trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng hiểu rõ, trên thế giới này, đoạn đường nàng đi có thể vào sinh ra tử, có bằng hữu cùng đồng bọn đồng cam cộng khổ, có thể có rất nhiều thân nhân, người hộ tống. Nhưng người thân có thể chân chính giao tính mạng thì chỉ có một mình Đông Lăng.

Từ lúc nhỏ ở phủ trưởng công chúa thấp kém nhu nhược được Đông Lăng quên mình che chở. Cho tới bây giờ sóng vai mà đi giữa đao kiếm máu chảy. Đúng là hữu tình, cũng là thân tình.

Hy vọng từ nay về sau, cả đời có thể cùng nhau chiến đấu, cùng nhau quy ẩn, cùng nhau hưởng lạc, cùng chết đi.

Thiên đại Đông nhi cúi đầu cười cười, rất hiếm khi thấy vẻ mặt thiếu nữ này long lanh vui vẻ như thế, một lát sau ngẩng đầu lên hỏi: “Ngươi định làm gì tiếp theo?”

“Ta muốn đi Điện Quang Diệu một chuyến.” Hoàng Bắc Nguyệt đã hạ quyết tâm cứu Tiểu Đăng Lung ra. Nàng sẽ không đối đầu trực diện với Điện Quang Diệu, nhưng với năng lực của nàng thì lặng lẽ cứu một người thì không khó thực hiện.

“Điện Quang Diệu?” Thiên đại Đông nhi kinh hãi, “Đó là sào huyệt của Thánh quân, có thể có các cao thủ khác như Mặc Liên, ngươi định một mình đi sao?”

“Mặc kệ thế nào ta nhất định phải đi một chuyến.” Nàng biết Điện Quang Diệu nguy hiểm, nhưng chính vì nguy hiểm nên nàng mới không thể bỏ rơi Tiểu Đăng Lung.

Nến Đỏ vì nàng ra sống vào chết, trung thành và tận tâm, bằng điểm này nàng cũng sẽ không tiếc đánh đổi cứu Tiểu Đăng Lung ra!

Nàng là người có thù báo thù, có ân báo ân.

“Vì Mặc Liên sao?” Nụ cười trên mặt Thiên đại Đông nhi chậm rãi biến mất, trở nên nghiêm nghị.

“Sao lại hỏi vậy?” Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt không đổi, vẫn thản nhiên cười.

Thiên đại Đông nhi nói: “Ta cảm giác trong lòng ngươi rất để ý Mặc Liên, không hẳn như ngươi nói không muốn có thêm một kẻ địch mạnh.”

“Bản tính của hắn rất thiện lương, ta hy vọng nếu được thì hắn có thể thoát khỏi Điện Quang Diệu. Có điều lần này ta đi Điện Quang Diệu, quả thật không có liên can đến hắn.” Hoàng Bắc Nguyệt cười nói, một lúc nào đó Đông Lăng sẽ hiểu rõ ý nàng.

Thiên đại Đông nhi nhún nhún vai: “Được rồi, ta biết không cản được ngươi, tuy nhiên phải cẩn thận.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky