Yểm xoay người, đưa lưng về phía nàng đi vài bước trong đất tuyết, lưu lại mấy dấu chân, hắn nhẹ giọng nói: “Người bung ô râ là luôn hy vọng dưới ô có người đứng sóng vai với hắn.”
Nguyệt Dạ nghiêng đầu nhìn hắn, thật sự là người kỳ quái.
“Này.” Yểm nghiêng mặt đến, đôi mắt màu đỏ yêu tà nhìn nàng, “Ta còn nhớ rõ lần trước ngươi cào ta, định bồi tội ta thế nào đây?”
Áo khoác tuyết trắng tôn lên khuôn mặt tuyệt sắc của nàng, hãnh diện mà đứng, lạnh lùng nói: “Ta hiện tại chỉ là một luồng hồn phách, cũng không có thân thể, nếu ngươi muốn ta lấy thân báo đáp thì sợ rằng phải thất vọng.”
Yểm cười ha hả, “Ngươi biết ta muốn gì!”
Nguyệt Dạ cũng ngẩn ra, nàng chẳng qua thuận miệng nói thôi, không ngờ thật nói trúng rồi, phán đoán này có lẽ chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.
“Đợi tương lai ta phá tan phong ấn đi ra, có thể làm một chuyện vì ngươi.” Nguyệt Dạ mím môi nói, thà rằng đắc tội quân tử, cũng không thể đắc tội tiểu nhân.
Nàng biết nam tử yêu mị quỷ dị mặc y phục đỏ này tuyệt đối không phải là quân tử.
“Chuyện gì cũng đồng ý đáp ứng sao?” Yểm mập mờ chớp chớp mắt, ánh mắt liếc thân thể dưới áo choàng, đầu lưỡi vươn ra nhẹ nhàng liếm một chút môi của mình.
Nguyệt Dạ hừ lạnh một tiếng: “Đồ vô sỉ!”
“Ta vô sỉ?” Yểm hừ một tiếng, trêu tức nói: “Là ai hiện ra ở trước mặt ta, không mảnh vải che thân dụ dỗ ta?”
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá!” Nguyệt Dạ kéo áo khoác, mặt không chút thay đổi nói.
“HA ha, ta biết phụ nữ luôn luôn khẩu thị tâm phi.” Yểm tà nịnh nhìn nàng cười, “Nhớ kỹ, ngươi phải làm giúp ta một việc.”
Hắn chậm rãi lui về phía sau, liếc nhìn cửa sổ đóng chặt, quên đi, vốn định giết hắn, nhưng lúc tới đây mới đột nhiên nghĩ Phong Liên Dực cũng mất đi Bắc Nguyệt, bọn họ chẳng ai có được nàng, không cần phải giết hắn cho nguôi giận.
Huống chi tiểu hồ ly này rất thú vị, hắn cũng không muốn kết thù với nàng.
Y phục đỏ thoáng một cái biến mất trong gió tuyết.
Nguyệt Dạ đứng trong chốc lát ở gió tuyết, liền xoay người trở về phòng.
Đẩy cửa phòng ra, hai chân chậm rãi đi tới bên giường, theo ánh nến yếu ớt, cúi đầu nhìn người ngủ say trên giường.
Tại sao khăng khăng ở bên cạnh hắn? không hề muốn rời đi chút nào?
Người này, trong tâm trí nàng hình như có loáng thoáng cảm giác quen thuộc.
Chính lúc nhìn xuất thần người trên giường đột nhiên mở to mắt, một ánh mắt tím mảnh huyễn hoặc tràn đầy trong bóng đêm, hoa nến lắc lư, hắn lại lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu không chớp mắt.
Nguyệt Dạ giật mình, lập tức xoay người muốn chạy.
Phong Liên Dực ra tay nhanh, bắt được cổ tay nàng, giọng nói rất thấp: “Đừng đi!” Câu nói cảm giác cẩn thận như không muốn vỡ nát hình ảnh trước mắt.
Nguyệt Dạ chậm rãi quay đầu, nhìn hắn một cái, lạnh lùng thốt: “Cám ơn ngươi đã quan tâm ta.”
“Ngươi là ai?”
“Gọi ta là Nguyệt Dạ đi.”
Bàn tay bắt lấy tay mình đột nhiên dùng sức, nàng nhíu mi, cổ tay có chút đau nhức, tuy nhiên nàng không nói gì, mặt không thay đổi nhìn hắn.
Phong Liên Dực thấp giọng hỏi: “Ngươi là….”
“Ta không phải hồ yêu, cũng không phải Cửu huyễn xích nhĩ hồ, chỉ là một luồng hồn phách bị phong ấn trong cơ thể hồ ly thôi.”
“Hồn phách….” Hắn thấp giọng thì thào, trong ánh mắt màu tím mơ hồ mang theo một chút đau đớn, “Vậy ngươi, có từng thấy một hồn người tên là “Bắc Nguyệt”?”
Nàng cau mày, nàng tuy là hồn phách, nhưng chưa bao giờ du đãng ở âm phủ, càng chưa từng thấy qua hồn phách khác.
“Không.” Nàng lạnh lùng nói, liếc nhìn cổ tay bị hắn nắm rốt cuộc nói: “Hồn phách cũng sẽ đau.”
Phong Liên Dực giật mình một cái, chậm rãi buông tay ra.
Nguyệt Dạ nhẹ nhẹ vỗ về cổ tay, giờ phút này, ngoài cửa sổ mơ hồ có mây đen thổi qua, ánh trăng từ từ ảm đạm, mặt nàng trong thời gian ngắn hư ảo.
Không có ánh trăng, nàng sẽ biến mất.
“Ngươi muốn đi sao?” Phong Liên Dực hỏi.
Nguyệt Dạ gật đầu, lui về phía sau từng bước.
“Lần sau ngươi khi nào mới có thể trở ra?” Đôi mắt màu tím nhạt cấp bách nhìn nàng.
Nguyệt Dạ không nhịn được nhìn mắt hắn, mới nói: “Ta không có linh thể, đi ra rất tổn hại hồn phách, cho nên ta cố gắng không hiện ra.”
Lần trước là tiểu hồ ly uống rượu, đêm đó ánh trăng cũng sáng ngời, nàng liền mượn cơ hội ra xem bộ dáng thế giới này là gì.
Mà lần này, nàng bị vậy con ma thú mạnh mẽ kéo ra.
“Thì ra là thế.” Hắn thoáng có chút thất vọng, tuy nhiên lập tức cũng thản nhiên cười, phong hoa tuyệt đại, “Ngươi tu luyện là vì đạt được linh thể, nói không chừng ta có thể giúp ngươi.”
“Ngươi tốt với tất cả mọi người sao?”
Phong Liên Dực ngẩn ra, lắc đầu nói: “Không.”
“Vậy ngươi cũng không cần quá tốt với ta.” Nàng nói, bản tính lãnh đạm, “Chúng ta không quen.”
Nói xong, bóng dáng của nàng hoàn toàn biến mất ở áo khoác, áo khoác rơi trên mặt đất, bên trong di chuyển hai cái, một con tiểu hồ ly tuyết trắng chạy đến, lung lay cái đuôi, thân mật tựa vào bên người Phong Liên Dực.
Hắn buồn vô cớ, nếu không phải có áo khoác, hắn sợ rằng sẽ tưởng vừa rồi là nằm mơ.
“Nguyệt Dạ….” Bên môi chậm rãi hiện ra ý cười khổ sở.
Nếu không trùng hợp thì tốt biết bao…
Phong ấn trong thân thể Tiểu hồ ly chẳng qua là không gian nhỏ hẹp năm thước vuông, hắc ám, an tĩnh, trừ ra không khí trôi nổi cuồn cuộn không ngừng tản ra hơi thở màu đen tẩm bổ khối hắc ngọc của nàng, bên trong không có bất cứ thứ gì.
Nàng không biết mình là ai. Lúc mở to mắt lúc đã ở chỗ này, rốt cục ngây người bao lâu cũng không biết.
Duy nhất có thể xác định mình là một luồng hồn phách cô đơn, dựa vào khối hắc ngọc tẩm bổ mới miễn cưỡng tồn tại.
Nhưng… Tước khi trở thành hồn phách, nàng là ai chứ?
Mấy vấn đề này căn bản nghĩ mãi không rõ, không có đầu mối để nàng triển khai, nàng chỉ có thể dụng tâm tu luyện, sớm ngày giãy ra khỏi thân thể phong ấn của tiểu hồ ly, dựng lại linh thể đi ra ngoài.
Khí tức ở hắc ngọc chậm rãi chui vào mắt nàng, trong bóng tối một đôi mắt màu lam thanh lạnh lại hết sức khiếp người.
Thân thể hồn phách đúng là hư vô, có thể biến ảo thành hình chẳng qua là một cái giống hư không mà thôi, nhưng gần đây, nàng hình như chậm rãi thông qua ý thức, nhìn thấy một vũng xoáy năm màu xoay tròn.
Màu đỏ nguyên khí hỏa, màu trắng nguyên khí băng, màu lam nhạt nguyên khí lôi, màu nâu nguyên khí thổ, lục nhạt nguyên khí phong.
Bên khóe miệng ẩn hiện ý cười, giống như lần trước sau khi cái vũng xoáy này xuất hiện, nàng mới có thể cơ duyên xảo hợp, rời khỏi thân thể tiểu hồ ly dưới ánh trăng, xuất hiện tại ngoại giới.
Vũng xoáy này nhất định rất trọng yếu!
Đả khởi tinh thần, không còn suy nghĩ miên man, ngồi xếp bằng hạ, chuyên tâm bắt đầu tu luyện.
Trong lòng nàng khát vọng ánh sáng, không muốn trọn đời bị nhốt ở chỗ hắc ám này!
Chạy tới Thành Lâm Hoài cũng đều là mưa tuyết, phá lệ rét lạnh, trong thành dân chúng cũng đi ra hoan nghênh, hai bên đường tất cả đều là người, tiếng hoan hô liên tiếp khiến Nguyệt Dạ ở trong phong ấn cũng không thể an bình.
Nghe nói hoàng đế Phong Liên Dực của Nước Bắc Diệu khi còn nhỏ từng mười năm ở Nước Nam Dực làm con tin, bởi vì đức hạnh ôn hoà hiền hậu, được lòng người, hơn nữa hắn lớn lên phong hoa tuyệt đại, sau khi đăng cơ Nước Bắc Diệu cũng không có xâm phạm Nước Nam Dực, ngược lại trong trận chiến với nước Đông Ly lại hợp binh cùng Nước Nam Dực, cho nên dân chúng có ấn tượng tốt đẹp với hắn là tự nhiên.
Không thể chuyên tâm tu luyện, Nguyệt Dạ liền đoạt ý thức tiểu hồ ly, theo thân thể của hắn ghé vào cửa sổ xe xem cảnh tượng tấp nập bên ngoài.
Thành phố, con đường, mép phố cửa hàng, thị trường lính đánh thuê, Học viện hùng vĩ có vẻ có cảm giác quen thuộc với nàng.
Nàng yên lặng nhìn, Phong Liên Dực thấy nàng đột nhiên trầm mặc, nghĩ nàng bình thường tính cách cũng hoạt bát hiếu động, giờ phút này mất hứng chẳng lẽ là đói bụng? Hoặc là ngồi xe mệt?
Duỗi tay muốn ôm nàng lại, tiểu hồ ly lại trước nay chưa từng có cảnh giác như thế, quay đầu, con ngươi màu lam lạnh lùng liếc hắn một cái.
Phong Liên Dực ngẩn ra, vươn tay dừng lại một nửa, có chút xấu hổ, tuy nhiên lập tức hắn lại ôn nhu cười, mặt mày tao nhã tuyệt sắc như gió xuân hây hẩy mặt hồ, nhợt nhạt tạo rung động.
“Nguyệt Dạ.”
Hắn thấp giọng mở miệng, từ ngày đó gặp, nàng cũng không xuất hiện.
Ánh mắt lạnh lùng có cảm giác quen thuộc, không phải tiểu hồ ly, tuyệt đối là cô gái tu hành dưới ánh trăng.
Thấy hắn lùi tay về, Nguyệt Dạ mới chậm rãi quay đầu, tiếp tục nhìn bên ngoài.
Nàng không thể như hồ ly, thích làm nũng sưởi ấm trong lòng hắn, huống hồ hắn còn là một nam tử.
“Nơi này là Thành Lâm Hoài, đô thành của Nước Nam Dực.” Nàng tựa hồ cảm thấy hứng thú với bên ngoài, hơn nữa có chút mê mang quay đầu, Phong Liên Dực liền nhẹ giọng giải thích cho nàng.
Tiếng của hắn trầm thấp nhu hòa, không có cực nhỏ cảm giác bất an, Nguyệt Dạ không cự tuyệt hảo ý của hắn, bởi vậy chuyên tâm nghe.