Hoàng Bắc Nguyệt tâm tư tinh tế, chú ý tới Yểm nói là ‘thú’, mà không phải ‘linh thú’, không khỏi nhíu mày: “Chẳng lẽ nó không là linh thú?”
“Hừ, có thông minh một chút.” Yểm hừ một tiếng, vậy mà lại được một lần vô cùng khó không khoe khoang, mà là vẫn trầm mặc.
“Yểm?” Hoàng Bắc Nguyệt đợi một lát, hơi không nhịn được.
Khi nào thì tên này trở lên lằng nhằng như vậy?
Yểm chưa trả lời nàng, cũng không biết đang trầm mặc chuyện gì.
“Tiểu thư, đại thiếu gia được người nâng đi ra, hình như bị trọng thương.” Đông Lăng kéo y phục của nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt giương mắt nhìn lại, liền thấy Tiêu Trọng Kỳ được mấy học sinh nâng đi, khôi giáp ngân bạch bị nướng cháy không ít, tóc đen như mực cũng bị cháy không ít, trở nên lung tung lộn xộn.
Trên người có mấy chỗ bị thương, trên mặt cũng phủ màu, vẻ anh tuấn ngày xưa không còn bóng dáng.
Hắn được nâng đến bãi đất trống dưới lôi đài, nằm song song một chỗ cùng Tiết Triệt, Tiết Triệt đã ngất đi rồi, nhưng là Tiêu Trọng Kỳ vẫn còn thanh tỉnh.
“Tên khốn!” Nhìn đến Tiết Triệt, Tiêu Trọng Kỳ chỉ muốn xông lên phanh hắn làm tám khúc!
Thương Hà viện trưởng ngẩng đầu, trong ánh mắt già nua tràn ngập uy nghiêm cùng cảm giác áp bách của trưởng giả, nhìn hắn một cái, Tiêu Trọng Kỳ lập tức im lặng không dám động thủ.
“Chuyện hôm nay nhất định phải có lời xin lỗi với Linh Tôn, hai người các ngươi, sau khi thương thế lành lại, mỗi ngày đến sám hối đường quỳ hai canh giờ, nếu là sau này còn đánh nhau trong học viện, lập tức khai trừ!”
Thương Hà viện trưởng vừa nói xong, Tiêu Trọng Kỳ lập tức khom người đáp ứng, không dám phản bác.
Tiết Triệt cũng không còn co quắp, an an ổn ổn hôn mê, Thương Hà viện trưởng để người của phủ An Quốc công nâng hắn trở về, mới đứng lên.
Tiêu Trọng Kỳ chịu đựng vết thương trên người, cung kính hỏi: “Viện trưởng đại nhân, vị Linh Tôn đại nhân kia…”
Trong lòng hắn tràn ngập cảm kích đối với Linh Tôn, mới vừa rồi nếu không có Linh Tôn xuất hiện, trừng phạt Tiết Triệt, sợ rằng bây giờ hắn đã bị lôi quang của Hồng Chu đốt thành bụi!
Linh Tôn cường đại như vậy, làm cho hắn cảm thấy tôn kính từ tận đáy lòng…
“Linh Tôn là thần thú bảo vệ học viện chúng ta, lão nhân gia không thích có người quấy rầy, cho nên trong tòa tháp thứ bảy, không cho phép có người đi vào làm ồn, có nghe hay không?”
Thương Hà viện trưởng nghiêm trọng cảnh cáo, lần này hắn chưa kịp ngăn cản, cũng may Linh Tôn chỉ trừng phạt nhỏ, dùng trừng phạt chi hỏa.
Nếu như Linh Tôn thật sự nổi giận, mấy tên tiểu tử thúi này còn đường sống sao? Nói không chừng cả Linh Ương Học Viện gặp nạn theo!
“Vâng ạ, đệ tử biết sai rồi.” Tiêu Trọng Kỳ khiêm tốn nhận sai lầm, trong lòng lại âm thầm may mắn, may là vừa rồi người kiêu ngạo không phải là hắn, nếu không bị trừng phạt chi hỏa của Linh Tôn thiêu đốt, chỉ sợ muốn rớt tầng da!
Những đệ tử khác cũng gật đầu theo, nói đùa sao, nhìn thấy trừng phạt chi hỏa của Linh Tôn, ai còn dám không sợ chết đi chọc giận Linh Tôn?
Hoàng Bắc Nguyệt đứng ở phía sau, nghe được lời nói của Thương Hà viện trưởng, trong lòng ngẩn ra, vẻ mặt lạnh nhạt cũng có chút thay đổi.
“Thần thú….” Nàng thì thào thấp giọng nói, trong lòng loé lên kinh ngạc.
‘ngũ linh’ đã là chí tôn trong linh thú, ở trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, cấp bậc thần thú chính là thuộc loại thú, đáng tiếc là cuối cùng không có trở thành thần thú chân chính.
Về thần thú chỉ là một truyền thuyết trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, nghe nói chỉ có ở trong rừng rậm Phù Quang rộng lớn khôn cùng, nguy cơ tứ phía mới có thần thú thường lui tới, mà thần thú cũng chưa bao giờ xuất hiện ở nơi có con người.
Nếu Linh Tôn đúng là thần thú, tại sao lại xuất hiện tại Linh Ương Học Viện?