Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1139: Đi sứ phương Bắc 2

Tác giả: Lộ Phi
Chọn tập

Lại nói An Quốc công chính là người quen của Hoàng Bắc Nguyệt, không, lão cừu nhân.

Vốn dĩ An Quốc công đối với trọng thần tâm phúc của hoàng đế như nàng không không quá lớn cừu hận, nhiều lắm chỉ là lục đục với nhau mà thôi. Tuy nhiên thủ hạ của An Quốc công có mấy vị cao thủ thực lực không tồi góp lời nói năm đó hại Tiết Triệt cùng Tiết Mộng chính là vị Duệ hầu này!

An Quốc công ban đầu không tin, sau một lần ngẫu nhiên tận mắt thấy Băng Linh Huyễn Điểu cùng Hoàng Bắc Nguyệt tóc đỏ mới thật sự tin!

Tuy nhiên lão hồ ly này cũng xem như ẩn nhẫn, sau lúc tức giận bình tĩnh trở lại, bất động thanh sắc, vẫn coi như không biết chuyện gì đi theo Hoàng Bắc Nguyệt tới Nước Bắc Diệu.

Loại đối thủ như An Quốc công thì Hoàng Bắc Nguyệt không cần để ý, dọc đường đi cũng không nói gì với hắn, làm gì thì làm, không ai can thiệp.

Đội ngũ nhân mã của bọn họ cho dù mang theo một tù binh thì không đến mười ngày cũng tới được thành Huy Kinh.

Nhưng An Quốc công dọc đường đi phô trương thanh thế, không chịu đánh mất uy phong của Nước Nam Dực, dọc đường đi dừng liên tục, làm đủ việc, lề mà lề mề hơn hai mươi ngày mới đến!

Đám người A Tát Lôi tính tình nóng nảy, tức giận đến giậm chân, nếu không phải Hoàng Bắc Nguyệt nghiêm lệnh không cho đi gây sự thì mấy người này sớm đã đánh cho An Quốc công trở về Thành Lâm Hoài rồi!

Tới Huy Kinh đã được Triệu vương Phong Nhã Ngọc tự mình nghênh đón.

Phong Nhã Ngọc từ nhỏ sùng kính cùng một chút cảm tình phức tạp với nàng, thấy nàng vui không tả được, nhảy xuống ngựa chạy đến, ngửa đầu hô: “Sư phụ!”

Hoàng Bắc Nguyệt liếc bốn phía, cũng nhảy xuống ngựa, theo lễ tiết ôm quyền với hắn cười nói: “Triệu vương tự mình nghênh đón, không dám nhận.”

Phong Nhã Ngọc lúc này mới nhớ tới thân phận của mình, lập tức sắc mặt nghiêm lại, làm động tác “Xin mời” với nàng, nói: “Duệ hầu khổ cực ngàn dặm mà đến, xin mời tới dịch quán nghỉ ngơi trước.”

Hai người sóng vai đi lên phía trước, đợi lúc không còn ai ở chung quanh, Phong Nhã Ngọc mới thấp giọng nói: “Biết sư phụ bình an vô sự, Tử Diệu cao hứng mất ăn mất ngủ mấy ngày.”

“Tiểu hài tử không ăn ngủ kỹ thì không cao lớn được.” Câu nói này tựa như từ miệng người khác vậy.

Phong Nhã Ngọc lấy bộ dáng cao hơn nàng nửa cái đầu cúi xuống nhìn nàng: “Sư phụ, ta đã cao lớn hơn rồi.” Hắn hiện tại không còn là đứa trẻ…

Hoàng Bắc Nguyệt nghiêng đầu xem hắn, dĩ nhiên hơi ngửa đầu mới nhìn được, cảm thán một chút chính mình thật là…… thân thể này cao hơn một chút không thành vấn đề đi?

Trong thành Huy Kinh có rất nhiều dân chúng dũng mãnh tiến ra, ganh đua thấy tận mắt xem Duệ hầu Nguyệt Dạ đánh bọn họ liên tiếp bại lui có bộ dáng lợi hại thế nào.

Gần đây vị Duệ hầu này bị dân chúng đồn thổi là yêu ma quỷ quái, ba đầu sáu tay, chỉ kém chưa ăn thịt người.

Song nhìn thấy Phong Nhã Ngọc cùng thiếu nữ mặc y phục đen đi cùng nhau thì không ít người tưởng rằng Duệ hầu còn ở phía sau, mở đầu mở não nhìn hồi lâu cũng chỉ thấy An Quốc công thân thể mập mạp ngồi bên trong kiệu bị nâng vào.

Vì vậy, so với Hoàng Bắc Nguyệt thoạt nhìn vô hại thì hình tượng tướng lĩnh đế quốc An Quốc công càng phù hợp với lời đồn đãi.

Bởi vậy mọi ánh mắt oán hận đều chuyển hướng hắn, nếu chung quanh không có binh lính gác, sợ rằng không ít người đã bắt đầu ném hòn đá cùng trứng thối.

An Quốc công cũng vì Triệu vương không để ý đến hắn mà âm thầm tức giận, hiện tại không hiểu vì sao bị nhiều người trừng mắt nhìn oán độc như vậy lại càng không có chỗ trút giận.

Âm lãnh liếc nhìn bóng lưng Hoàng Bắc Nguyệt, Xú nha đầu, có ngươi ở cùng, cả đời lão phu đều bất an!

Ở trong dịch quán ngắn ngủi nghỉ ngơi trong chốc lát, buổi tối, Hoàng thượng thiết cung yến, bách quan tiếp khách.

Từ Phong Nhã Ngọc đã hiểu rõ hai phe thế lực hiện nay của Nước Bắc Diệu, một phe đồng ý nghị hòa tự nhiên hoan nghênh nàng. Còn phe chủ chiến thống hận nội dung nghị hòa, hận không thể lột da róc xương nàng!

An Quốc công không biết nghe được tiếng gió từ đâu, sợ gặp chuyện không may trong cung yến nên cáo ốm không đi tham gia.

Hắn không đi rất tốt, bớt vướng chân vướng tay.

Hoàng Bắc Nguyệt ở trong phòng thay trang phục, búi tóc đơn giản, phá lệ cài châu hoa, thay đổi một bộ váy mềm tuyết trắng, phần eo quấn một vòng sa la lá sen màu trắng, đai lưng nhẹ nhàng hạ xuống, theo làn váy như mây trôi.

Nàng rất ít khi tân trang trang phục của bản thân, đứng lên lúc phiêu phiêu dục tiên khiến hai mắt Nến Đỏ cũng thẳng.

Tập tục của nước phương Bắc khác Nước Nam Dực, dân phương bắc tính tình cởi mở, nam nữ không quá nghiêm khắc lễ giáo, bởi vậy không ít nữ tử mặc đẹp dự yến hội, hoàn toàn không kiêng kị đàm tiếu cùng nam tử.

Cung điện cử hành yến hội rộng rãi xa hoa, xanh vàng rực rỡ, hoàng tộc hậu duệ quý tộc và văn võ bá quan của Nước Bắc Diệu đều tề tựu, uống rượu nói râm ran.

Trong đại điện, ca cơ vũ cơ đã bắt đầu biểu diễn, sáo trúc, đàn tranh hòa cùng điệu múa của vũ cơ, mũi chân xoay tròn, làn váy giống như cánh hoa nở rộ, ở trên nền nhà bóng loáng sáng ngời nở rộ từng đóa.

Đại thần ngồi tại chỗ, bảo vệ xung quanh đế vương trên cao.

Phong Liên Dực chống cằm, lười biếng tựa vào tay vịn, nửa buông xuống đôi mắt, không nhìn ca cơ vũ cơ xinh đẹp bên dưới.

Dung mạo hắn đã ánh lên vẻ đẹp lu mờ hết trong cung điện này. Mỹ nhân làm nền cho hắn, tất cả đều buồn bã thất sắc.

Có điều sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành như vậy lại có địa vị cao cao tại thượng cùng thủ đoạn hung tàn mà không người nào dám mơ ước, thậm chí không ai dám ngẩng đầu liếc một cái.

“Bệ hạ, Duệ hầu Nguyệt Dạ của Nước Nam Dực tới rồi.”

Nghe tiếng nói ôn nhu của thị nữ vang lên bên tai, Phong Liên Dực mới chậm rãi ngước mắt lên.

Vừa lúc, vũ cơ trong đại điện xoay tròn nhẹ nhàng tản ra, trong ánh đèn lắc lư một mảnh tuyết trắng giống như hoa sen nở rộ chậm rãi đi tới.

Từng uống rượu nên đầu có chút mơ hồ, hắn tỉ mỉ ngưng thần nhìn, mới rốt cuộc thấy rõ ràng bộ dáng người kia.

Bởi vì một trong số nhân vật chính hôm nay đã xuất hiện, cho nên ca múa trên yến hội đều dừng lại, văn võ bá quan cũng đặt chén rượu xuống ngẩng đầu nhìn.

Duệ hầu tuổi còn rất trẻ, hơn nữa tướng mạo tuyệt sắc quả thực khiến không ít người lắp bắp kinh hãi, tuy nhiên, rất ít người dám có ý định với nàng.

Một trận đánh ở Tấn thành cùng Yến Châu đã làm danh tiếng nàng lan truyền lớn, nổi danh nhất chính là thân thủ mạnh mẽ cùng tính cách lãnh khốc.

Mỹ nhân tuy đẹp, nhìn lòng ngứa ngáy khó nhịn, tuy nhiên vì mỹ nhân mà mạo hiểm mạng sống thì rất không đáng giá!

Cho nên, đa số mọi người chỉ nhìn nàng một chút, tiện đà quan sát phản ứng Phong Liên Dực.

Hoàng Bắc Nguyệt đi tới, chỉ nói một ít lễ tiết, lãnh khốc mà không mất phong độ, nghiêm túc nhưng cũng không khiêu khích.

Sau khi nói xong, chờ Phong Liên Dực mở miệng, không ngờ đối phương lại kinh ngạc nhìn nàng, ngồi không động đậy.

Các đại thần nóng nảy, bệ hạ sẽ không thiếu kiên nhẫn hơn bọn họ chứ? Ở trước mặt sứ thần địch quốc mà xuất thần tùy ý đánh giá, không chỉ mất thể diện! Nếu

Duệ hầu này mất hứng, cục diện mà hai nước vất vả mới thay đổi được nhỡ vỡ tan thì nguy.

“Khụ khụ……”

Trong đám Đại thần có không ít người làm bộ ho khan nhắc nhở, thế nhưng đế vương lại ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn nhìn xuất thần.

Cuối cùng Hoàng Bắc Nguyệt che môi nhẹ nhàng khụ một tiếng, tiếng động không nhẹ cũng không nặng, nhưng ngầm có một luồng nguyên khí phong rất nhỏ nhẹ nhàng đưa đến bên tai hắn.

Phong Liên Dực khôi phục, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt màu tím nheo lại, lạnh lùng liếc nàng một cái, tùy ý phất phất tay, ý bảo nàng vào chỗ.

Hắn không nói một câu, đối với vẻ mặt bằng phẳng tỉnh táo của nàng thì hắn dường như hơi thất thố…

Trang phục của nàng hôm nay tựa như lúc đầu ở phủ Trưởng Công chúa của Nước Nam Dực, nàng là Bắc Nguyệt quận chúa, Tiểu nha đầu mười hai tuổi luôn xuất hiện bằng vẻ trắng trong thuần khiết, không chút phấn son, không sặc sỡ, thoạt nhìn không tranh sự đời, thanh lạnh kiêu hãnh.

Nhưng tới buổi tối lại một thân màu đen thâm trầm, như bóng ma hành tẩu ở phố lớn ngõ nhỏ Thành Lâm Hoài, xuyên qua khu nhà cấp cao vương phủ, trộm dược lò, đấu cường giả, quấy đến dư luận xôn xao.

Nàng một thân tố cẩm gợi ra chuyện cũ khiến hắn nhớ lại, đây hoàn toàn là ký ức yêu thương ban đầu duy nhất mà hắn cất giữ trong lòng.

Hoàng Bắc Nguyệt vào chỗ, yến hội tiếp tục bắt đầu, nàng xuất hiện mới để trận cung yến thực sự đạt tới cao trào, rượu vào nói cười râm ran, không ít đại thần đồng ý nghị hòa cũng mời rượu nàng, Hoàng Bắc Nguyệt lễ phép đáp lại.

Tiệc rượu này cũng không câu thúc, dân phương bắc càng phóng túng, sau khi uống rượu đã có không ít người theo men say đi tìm ca cơ vũ cơ hồ đồ, bằng không cũng mất náo nhiệt.

Phong Liên Dực cầm chén rượu khẽ run lên, chống cằm nhìn thẳng, hai mắt không dám chuyển lung tung, chính là cố gắng không chuyển hướng Hoàng Bắc Nguyệt,.

Nàng âm thầm cười, nam nhân như vậy a, có một từ hình dung chính xác nhất, đó chính là – khó chịu!

Nàng đứng lên, mặc kệ hắn không nhìn mình, trực tiếp đi tới trước mặt hắn, trên cao khí phách nhìn xuống hắn.

Khóe miệng nhẹ nhếch lên nụ cười ngông cuồng, Hoàng Bắc Nguyệt nói: “Về chi tiết hoà đàm, có nhiều chỗ ta muốn nói chuyện cùng bệ hạ.”

“Chuyện này Trẫm đã giao cho Triệu vương toàn quyền xử lý, có việc Duệ hầu tìm hắn đàm là được.”

Giọng nói khàn khàn vang lên khiến nàng ngây dại, giọng nói của hắn như thế nào sẽ…

Thất thần một lát, hắn đã đứng lên chậm rãi đi ra ngoài.

Hoàng Bắc Nguyệt lập tức theo sau, động tác nàng nhanh đến khó tin, chợt lóe thân đã đến trước mặt ngăn cản hắn “Ta muốn đàm luận cùng ngươi!”

“Trẫm không có chuyện gì cần bàn với Duệ hầu.” Hắn lãnh đạm ném một câu, không muốn dừng lại.

Người hầu phía sau nhìn trận thế này, muốn đi lên lễ phép mời Hoàng Bắc Nguyệt đi, tuy nhiên bị khí thế lãnh khốc trên người nàng dọa sợ nên hơi do dự không tiến.

Nhìn hắn dứt khoát rời khỏi như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt giận dữ hô: “Ta mang thai!”

Nàng xấu hổ nghĩ, quả thực đúng nội dung vở kịch a.

Phía trước cước bộ chợt dừng lại, như bị sét đánh, trong nháy mắt sống lưng cứng ngắc, muốn động đậy cũng không được.

Gặp hắn kích động như thế, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức chột dạ cụp lông mi, trên gương mặt nóng bỏng đỏ bừng như lửa thiêu.

So với hai người bọn họ, đám người hầu vô tội mới như bị sét đánh, ai cũng ngây ra như phỗng.

Chọn tập
Bình luận