Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 159

Tác giả: Vô Danh
Chọn tập

Theo đề nghị của Cố Thiên Tuấn, đám cưới của hai người họ rất giản dị, những người tham gia lễ cưới chỉ có bố mẹ, bạn bè của Cố Thiên Tuấn, còn có bố và bạn bè của An Nhiên.

An Nhiên không hề than trách gì về điều này.

Yêu một người, thì phải toàn tâm toàn ý nghĩ cho người đó, không phải sao?

Cứ như thế, An Nhiên từ một cô gái chưa tốt nghiệp đại học đã trở thành vợ chính thức của Cố Thiên Tuấn.

Vào đêm tân hôn, hoa hồng lặng lẽ nở rộ ở mọi góc trong biệt thự, không khí vui vẻ ở biệt thự chưa vẫn chưa tan đi, chiếc giường lớn sang trọng, trải đầy các loại vật dụng màu đỏ ánh lên đôi má ửng hồng của An Nhiên.

Cô ngồi trên giường, mặc bộ trang phục bằng tơ lụa truyền thống của Trung Quốc, đầu đội vương miện phụng hoàng lắc lư, chỉ cần một cử động nhẹ thì trang sức ngọc trai trên đầu sẽ phát ra âm thanh vui tai.

Kèm theo âm thanh vui tai này, đó là bước chân loạng choạng của Cố Thiên Tuấn đang say xỉn mỗi lúc một gần.

An Nhiên ngồi trên giường căng thẳng bện các ngón tay lại, cô đang chờ đợi Cố Thiên Tuấn vén lên chiếc khăn trùm đầu màu đỏ của cô.

Vẫn là cô thiếu nữ An Nhiên, hoàn toàn không biết làm sao để trải qua đêm tân hôn, cô căng thẳng đến nỗi run rẩy cả người, cô cúi đầu, nhíu mày xấu hổ.

Nhưng, An Nhiên đang cúi đầu cảm thấy được bước chân của Cố Thiên Tuấn dừng lại khi cách cô khoảng một mét, anh đứng đó, không nói gì, cũng không có bất kỳ hành động gì.

An Nhiên rất căng thẳng, cô không biết bây giờ Cố Thiên Tuấn đang nhìn mình với tâm trạng như thế nào, có phải cũng giống như mình không, cũng háo hức mong chờ?

Nghĩ đến đây, An Nhiên lại xấu hổ cúi đầu xuống, đợi Cố Thiên Tuấn chủ động.

Nhưng từng phút từng giây trôi qua, Cố Thiên Tuấn vẫn đứng đó bất động.

“Thiên Tuấn…” Cuối cùng vẫn làAn Nhiên mở lời trước, cô e thẹn ngẩng đầu lên, sau đó nhìn vào đôi mắt sâu sắc và khuôn mặt với các biểu cảm phức tạp của Cố Thiên Tuấn.

An Nhiên ngẩn người, dù cô có ngốc đi chăng nữa cũng nhìn ra Cố Thiên Tuấn không hề mong chờ và háo hức vào cái đêm tân hôn của hai người họ.

Lúc đó trái tim An Nhiên như rơi vào vực sâu, cô hốt hoảng đứng dậy, những trang sức quý trên đầu lại phát ra âm thanh, nhưng âm thanh lúc đó trở nên rất lộn xộn, giống như sự lo sợ bất an trong lòng An Nhiên lúc đó vậy.

An Nhiên đứng dậy muốn đến gần Cố Thiên Tuấn, hỏi anh làm sao thế.

Nhưng, Cố Thiên Tuấn lùi một bước theo bản năng, nét mặt xa cách hiện rõ trên khuôn mặt.

Sự xa cách đó hằn lên đôi mắt của An Nhiên khiến cho lồng ngực cô đã đau còn thêm đau.

Đương nhiên là Cố Thiên Tuấn cũng đã nhìn thấy vẻ mặt bị tổn thương trên mặt của An Nhiên, trong lòng bỗng chốc thương cảm cho cô, anh cúi đầu một chút, cuối cùng nói: “Công ty vẫn còn có việc, anh vào phòng làm việc, em nghỉ ngơi sớm nhé.”

“Em…”

An Nhiên vẫn chưa kịp nói gì, Cố Thiên Tuấn đã quay người rời khỏi phòng ngủ.

“Thiên Tuấn…” An Nhiên há hốc miệng nhìn dáng người cao lớn của Cố Thiên Tuấn dần biến mất trước mắt mình.

An Điềm đột nhiên cảm thấy choáng váng, cô chán nản ngồi trên giường, đưa tay mở chiếc khăn trùm đầu màu đỏ của mình, rồi lại gỡ những trang sức ngọc trai nặng nề trên đầu xuống, vẻ ủ rủ buồn bã cùng đôi mắt thất vọng hiện rõ lên.

Đây chính là đêm tân hôn mà mình luôn mong đợi đây sao!? Sao Thiên Tuấn lại đi mất rồi?!

An Nhiên như không tin vào sự thực trước mắt, cô lắc đầu: Rốt cuộc chuyện này là sao? Trước đó họ không hề xảy ra chuyện gì không vui! Tại sao Thiên Tuấn, đột nhiên lại trở nên như thế này?

Hoặc là do công việc quá bận rộn, từ khi họ đính hôn, bố của cô và công ty Cố Thị đã ký hợp đồng rồi, chuyện kết hôn sẽ tiến hành trong quá trình họ hợp tác, nên Thiên Tuấn chỉ là một người khá là coi trọng sự nghiệp mà thôi.

An Nhiên tùy tiện tìm lý do an ủi bản thân, cô cởi bỏ những lớp trang phục màu đỏ, thay bộ đồ ngủ rồi chui vào trong chăn.

Chiếc giường lớn mềm mại và thoải mái, nhưng An Nhiên mệt mỏi cả ngày rồi vẫn không làm thế nào ngủ được, đêm khuya vắng lặng, An Nhiên chỉ có thể nghe được hơi thở bản thân mình, cô mở to mắt lên nhìn chiếc đèn thủy tinh trong phòng ngủ, trong lòng thấp thỏm không yên, có phải là những năm tháng sau này cô đều phải sống như thế không? Và cô nên làm thế nào đây?

Sáng ngày hôm sau, An Nhiên đi xuống lầu với hai mắt sưng húp, nhưng phát hiện ra cả nhà Cố Thiên Tuấn đã ngồi vào bàn ăn từ sớm rồi, đều đang đợi cô ăn sáng.

Cố Diệp Lâm là bố của Cố Thiên Tuấn ngồi ở vị trí chính, mẹ kế Tống Mạn Nhu của Cố Thiên Tuấn và đứa em trai cùng cha khác mẹ Cố Thiên Kỳ của Cố Thiên Tuấn ngồi bên trái bàn ăn. Cố Thiên Tuấn ngồi bên phải bàn ăn, nghe thấy tiếng An Nhiên đi xuống, anh vẫn không để mắt tới.

Bữa ăn sáng trên bàn toát ra mùi thơm hấp dẫn, đồ ăn sáng có đủ các loại khẩu vị.

Bữa sáng của Cố Diệp Lâm là món Trung chính thống, còn trước mặt Tống Mạn Nhu là ẩm thức Nhật Bản, phong phú nhất vẫn là bữa sáng trước mặt Cố Thiên Kỳ, có lẽ là vì kỳ thi tuyển sinh nên cần cân đối chất dinh dưỡng.

Trước mặt Cố Thiên Tuấn là bữa sáng kiểu phương Tây.

Cả nhà họ chỉ ngồi đó mà chưa hề bắt đầu, vừa nhìn là biết đang đợi An Nhiên.

An Nhiên nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Cố Thiên Tuấn, chủ động xin lỗi: “Xin lỗi, hôm qua con ngủ hơi muộn nên hôm nay thức muộn ạ.”

Cố Diệp Lâm là chủ gia đình, chỉ nhìn An Nhiên gật đầu và không nói gì, nhưng bề ngoài cũng khá lạnh nhạt.

Dù sao đi nữa thì Cố Thị nhờ sự giúp đỡ của bố An Nhiên đã thoát khỏi nguy cơ khủng hoảng và phục hồi lại như ban đàu, nên thái độ của ông đối với An Nhiên rất tốt: “Không sao, ăn sáng nào.”

“Vâng.” An Nhiên gật đầu, an tâm thở phào nhẹ nhõm.

Cô đưa tay cầm ly sữa uống một ngụm, An Nhiên lại suy nghĩ về chuyện xảy ra đêm qua, cô bất giác quay sang nhìn về phía Cố Thiên Tuấn.

Nhưng Cố Thiên Tuấn vẫn coi như không ai ở bên cạnh và tiếp tục ăn sáng, căn bản không hề nhìn đến An Nhiên.

An Nhiên đột nhiên như bị mắc nghẹn ở cổ họng, trong lòng đều là sự lạc lõng và lo lắng, cô miễn cưỡng nuốt sữa trong miệng xuống, bắt đầu ăn sáng trong im lặng.

Tống Mạn Nhu ngồi đối diện An Nhiên đương nhiên là nhận thấy sự bối rối của An Nhiên rồi, bà cũng biết chuyện đêm tân hôn An Nhiên đã bị Cố Thiên Tuấn lạnh nhạt.

Nhưng theo tính khí của Cố Thiên Tuấn thì những ngày tháng chịu khổ sau này của An Nhiên sẽ còn dài lắm!

Nghĩ đến đây, Tống Mạn Nhu cười mỉm, giả vờ trông rất hòa nhã hỏi: “An Nhiên à, tối qua ngủ có ngon giấc không? Mẹ nghe nói tối qua Thiên Tuấn làm việc cả đêm ở phòng làm việc, đêm tân hôn mà đã đi làm việc rồi, Thiên Tuấn thực sự rất coi trọng sự nghiệp nhỉ!”

An Nhiên nghe những lời của Tống Mạn Nhu, lập tức đứng hình, cô cười gượng, vừa định ngẩng đầu trả lời.

Không ngờ rằng Cố Thiên Tuấn ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Nghe nói, nghe ai nói? Những người trong biệt thự này ai mà rảnh như dì?”

Nghe Cố Thiên Tuấn hỏi thẳng thừng như vậy, sắc mặt của Tống Mạn Nhu đột nhiên rất căng thẳng: Cố Thiên Tuấn này, bất luận là trong những dịp đặc biệt hay là riêng tư đều chưa bao giờ nể mặt mình cả.

Bây giờ vì anh đã kết hôn với An Nhiên rồi, đã giúp công ty thoát khỏi khủng hoảng, hình như lại càng thêm hống hách nữa!

Chọn tập
Bình luận