Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.
Chọn tập

“Nhưng Tô tổng không sống ở đó!” An Điềm vội giải thích, “Đó là chỗ mà Tô tổng thuê dùng để sáng tác, vả lại việc này do Tô tổng xúc tiến nên anh ấy cho tôi mượn căn hộ đó dùng.”

“Được rồi.” Lâm Hiểu Hiểu thở phào nhẹ nhóm, cô còn tưởng lúc tan làm là Tô Thanh Dương và An Điềm ở bên nhau chứ!

Nhưng, dù như thế, Lâm Hiểu Hiểu cũng không vui, cô cúi đầu xuống và nói: “Anh Tô đối xử với cô tốt thật đấy!”

“Hay là như vậy đi, nếu thứ bảy này cô không muốn đi shopping thì cùng tôi đến căn hộ đó chơi!” An Điềm suy nghĩ một lúc rồi đề nghị.

“Tôi cũng có thể đến à? ” Lúc đó Lâm Hiểu Hiểu liền vui vẻ hẳn lên, “Anh Tô có đến đó không nhỉ?”

Tuy Tô Thanh Dương cho An Điềm mượn căn hộ rồi, nhưng An Điềm cũng cảm thấy mình tự quyết định mời Lâm Hiểu Hiểu đến chơi có chút không hay.

Nhưng, An Điềm cảm thấy Lâm Hiểu Hiểu cũng không tệ, vừa hay lại môn đăng hộ đối với Tô Thanh Dương, vì vậy, nếu cô ngẫu nhiên giúp họ một chút, có thể hai người sẽ thành một đôi không chừng!

Bằng cách này, An Điềm không những có thể nhanh chóng được điều về phòng thiết kế, Lâm Hiểu Hiểu cũng có thể tiếp tục làm bạn với mình, giữa mình và Tô tổng cũng không khó xử, đây quả là nhất cử tam tiện!

“Đương nhiên là được rồi!” An Điềm gật đầu chắc nịch, “Chỉ là Tô tổng có đến đó không thì tôi cũng không chắc nhé.”

“Vậy cô gọi điện thoại hỏi xem anh ấy có đến không!” Lâm Hiểu Hiểu đẩy đẩy vai của An Điềm, hào hứng nói.

“Như vậy…không hay lắm.” An Điềm cau mày, ý đồ của cô là để Lâm Hiểu Hiểu và Tô tổng gặp nhau ngẫu nhiên, vì đúng là thỉnh thoảng Tô tổng cũng ghé căn hộ ven sông.

Nhưng, nếu cô ấy gọi điện thoại cố tình hỏi Tô Thanh Dương, thì là cố tình sắp đặt rồi.

Hơn nữa, lúc sáng An Điềm vừa từ chối xong Tô Thanh Dương, bây giờ lại chủ động hỏi anh có đến căn hộ ven sông không, như vậy không hợp lý lắm!

“Có gì đâu mà không hay chứ!” Lâm Hiểu Hiểu xua tay thúc giục, “Mau gọi điện cho anh Tô đi!”

“Nhưng…” Bây giờ An Điềm đang nhức đầu muốn chết, nếu cô nói với Lâm Hiểu Hiểu chuyện sáng nay cô vừa từ chối Tô Thanh Dương, thì Lâm Hiểu Hiểu điên lên mất!

Nhưng nếu không nói với Lâm Hiểu Hiểu, mình lại phải gọi cho Tô Thanh Dương, thật là khó xử!

“Ôi, rốt cuộc cô làm sao thế?” Lâm Hiểu Hiểu trừng mắt nhìn An Điềm, đưa tay đến trước mặt An Điềm, “Đưa điện thoại của cô đây!”

“Lấy điện thoại tôi làm gì chứ?” An Điềm không hiểu gì cả nhìn Lâm Hiểu Hiểu.

“Đừng nhiều lời! Bảo cô đưa đây thì đưa đây đi!” Lâm Hiểu Hiểu cũng là một người người hấp tấp, cô mở túi của An Điềm bắt đầu tìm xung quanh.

“Cô Lâm à, cô có biết là cô làm như vậy rất là bất lịch sự không!” An Điềm có chút bất lực, tuy túi của cô không có những món đồ riêng tư, nhưng Lâm Hiểu Hiểu làm như vậy quả thật không hợp lý chút nào.

“Hừ, mặc kệ, túi của người bình thường thì còn lâu tôi mới đụng vào!” Lâm Hiểu Hiểu không ngần ngại tiếp tục lục lọi.

“Lần đầu tiên tôi thấy hành động bất lịch sự như vậy mà còn nói năng ngông cuồng thế đấy!” An Điềm nhếch miệng, vô cùng bất mãn nói.

“Tìm được rồi!” Lâm Hiểu Hiểu cũng không quan tâm những gì An Điềm nói, cô mỉm cười rồi lấy điện thoại của An Điềm ra khỏi túi.

“Cô làm gì vậy?” An Điềm nhìn Lâm Hiểu Hiểu với nụ cười không mấy thiện cảm và đang cầm điện thoại của mình trên tay, cô biết chắc chắn là không có gì tốt đẹp cả!

“Gọi điện thoại!” Lâm Hiểu Hiểu nói với An Điềm, sau đó cầm ngón tay của An Điềm nhấn vào nút home trên điện thoại.

Sau đó, điện thoại của An Điềm đã nhận diện được vân tay và mở khóa thành công.

Lâm Hiểu Hiểu đắc ý cầm điện thoại của An Điềm, thoáng cái là đã tìm ra tên của Tô Thanh Dương trong danh bạ.

Lâm Hiểu Hiểu cười khúc khích nhìn vào tên của Tô Thanh Dương và dãy số điện thoại, lập tức gọi cho Tô Thanh Dương.

An Điềm nhìn thấy điện thoại mình đang gọi cho Tô Thanh Dương thì cuống lên, cô vừa giật lại điện thoại của Lâm Hiểu Hiểu vừa hét lên: “Cô làm gì vậy? Mau trả điện thoại cho tôi!”

“Dù sao thì tôi muốn gặp anh Tô, cô không gọi thì tôi đành gọi vậy!” Lâm Hiểu Hiểu ấp úng nói với An Điềm, đắc ý giấu điện thoại đi không đưa cho An Điềm.

“Cô hoàn toàn không biết gì cả, sao có thể làm bừa như vậy chứ?” Bây giờ An Điềm chỉ muốn chết cho xong, “Cô mau trả lại điện thoại cho tôi…”

“A lô? An Điềm…”

An Điềm chưa dứt lời thì Tô Thanh Dương đã bắt máy lên rồi, Lâm Hiểu Hiểu đang trốn thì che miệng cười khúc khích trả điện thoại cho An Điềm, ra hiệu cô mời Tô Thanh Dương đến căn hộ bên sông.

An Điềm trợn mắt nhìn Lâm Hiểu Hiểu, cô miễn cưỡng nhận cuộc gọi.

Nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiển thị “Đang gọi”, An Điềm thật sự khóc không thành tiếng, bây giờ cuộc gọi đã được kết nối rồi, nếu đột nhiên cúp ngang thì cũng không tiện.

Vả lại, nếu mình không mời Tô Thanh Dương đến căn hộ ven sông thì dự là Lâm Hiểu Hiểu vẫn sẽ lảm nhảm bên tai!

An Điềm thở dài, đưa điện thoại lên nghe, ấp a ấp úng nói: “Tô tổng…”

“Ừ, cô nói đi.” Giọng nói của Tô Thanh Dương khá trầm, sáng nay An Điềm đã từ chối anh rồi, điều này khiến cho Tô Thanh Dương rất suy sụp, nhưng khi thấy An Điềm gọi lại, lòng anh lại nhen nhóm tia hy vọng: Hay là An Điềm đã suy nghĩ lại rồi?

Lâm Hiểu Hiểu nhìn An Điềm khua tay múa chân ra hiệu cho An Điềm mau chóng vào vấn đề chính.

An Điềm trừng mắt nhìn Lâm Hiểu Hiểu, cuối cùng cũng hỏi Tô Thanh Dương ở đầu dây bên kia: “Mai là thứ bảy, cho hỏi Tô tổng có rảnh không? Anh đến căn hộ ven sông được không?”

Trong lòng An Điềm cầu mong cho Tô Thanh Dương không rảnh, như vậy thì hai người họ sẽ không phải khó xử khi gặp nhau, Lâm Hiểu Hiểu cũng sẽ không càu nhàu nữa!

Nhưng trái với mong đợi, An Điềm vẫn chưa cầu nguyện xong thì đầu bên kia Tô Thanh Dương đã trả lời: “Được, ngày mai nhất định tôi sẽ đến.”

Đột nhiên, biểu cảm của An Điềm và Lâm Hiểu Hiểu trái ngược nhau hoàn toàn.

Lâm Hiểu Hiểu vui mừng xoa tay, cô suy nghĩ xem nên mặc gì vào ngày mai, còn An Điềm thì mặt cau mày ủ nhìn Lâm Hiểu Hiểu, không biết ngày mai phải làm thế nào.

Tô Thanh Dương ở đầu bên kia vừa dứt lời thì im lặng, nhưng anh không cúp điện thoại. Anh muốn nghe giọng nói của An Điềm nữa, dù cô nói chuyện gì cũng không quan trọng.

Chuyện xảy ra sáng hôm nay, vẫn còn đọng trong lòng Tô Thanh Dương, bây giờ An Điềm lại gọi điện cho anh ấy và khiến tâm trạng anh tốt lên.

Nhưng Tô Thanh Dương đâu biết được, bộ dạng lúc này của An Điềm lại như sắp có thảm họa xảy ra vậy!

An Điềm nghe thấy Tô Thanh Dương đồng ý lời mời của mình, cô như muốn banh óc, cô cảm thấy vẫn nên nói rõ ràng với Tô Thanh Dương. Nếu không để Tô Thanh Dương hiểu lầm như thế thì không hay.

Nghĩ đến đây,An Điềm ngập ngừng một lúc rồi nói: “Tô tổng, thật ra, là cô Lâm Hiểu Hiểu muốn mời…”

Nhưng mà, Lâm Hiểu Hiểu ở bên cạnh nhìn thấy An Điềm muốn tiết lộ bí mật thì ngay lập tức giành lại điện thoại của An Điềm và cúp máy.

Chọn tập
Bình luận
× sticky