Cố Thiên Tuấn trông thấy Lý An Ni được chị Lý đưa ra xe.
Còn An Điềm thì đang đi một mình ra phía cổng biệt thự.
Cố Thiên Tuấn nhìn theo bóng An Điềm, gương mặt càng thêm sa sầm, anh có thể khẳng định Mộng Chỉ không biết quan hệ giữa anh và An Điềm, thế nên đối với Mộng Chỉ mà nói thì An Điềm chẳng qua chỉ là một người qua đường tình cờ đến may trang phục cho cô mà thôi!
Nhưng một Mộng Chỉ ngày thường luôn hòa nhã với người khác sao bây giờ lại đối xử thế này với An Điềm? Hay là… Mộng Chỉ bình thường vốn luôn đối xử với người khác như vậy?
Không thể nào!
Cố Thiên Tuấn lập tức lắc đầu, lúc trước Mộng Chỉ ở trước mặt mình còn chẳng nỡ giẫm chết một con kiến kia mà!
“Thiên Tuấn, anh đang nghĩ gì thế?” Trong lúc Cố Thiên Tuấn đang vừa kinh ngạc vừa thất vọng trước thái độ của Chu Mộng Chỉ thì cô đã bước vào phòng ngủ tầng hai, ôm lấy anh từ đằng sau.
Cố Thiên Tuấn sững người, sau đó gạt tay Chu Mộng Chỉ đang đặt trên hông mình ra, rồi anh quay lại nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng xanh xao vì bệnh tật của cô, không nói lời nào.
Chu Mộng Chỉ cảm nhận được Cố Thiên Tuấn có điều bất thường, cô đưa bàn tay trắng trẻo thanh mảnh của mình ra khẽ vuốt mặt anh rồi dịu dàng hỏi: “Anh sao thế?”
Cố Thiên Tuấn cứ nhìn Chu Mộng Chỉ, hồi lâu mới lắc đầu: “Không có gì, chỉ là anh đột nhiên nghĩ đến vài chuyện công việc thôi.”
Cố Thiên Tuấn rất muốn hỏi thẳng Chu Mộng Chỉ, vừa rồi tại sao cô lại đối xử như vậy với An Điềm.
Nhưng rồi anh chợt nhận ra, nếu bây giờ anh mà hỏi như thế thì Chu Mộng Chỉ chắc chắn sẽ biết anh đã để ý cuộc nói chuyện vừa rồi giữa ba người họ, còn quan tâm một cách đặc biệt đến An Điềm nữa.
Mà với tính cách đa nghi của Mộng Chỉ thì chắc chắn sẽ bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cố Thiên Tuấn cuối cùng đành phải thở dài, có lẽ là do Mộng Chỉ cả ngày chỉ ở trong biệt thự, thời gian quá lâu rồi nên không còn chu đáo nữa, cũng là dễ hiểu thôi.
Cố Thiên Tuấn nghĩ đến đây, lại ôm Chu Mộng Chỉ vào lòng, khẽ vuốt mái tóc cô.
Chu Mộng Chỉ có thể cảm nhận được tình cảm Cố Thiên Tuấn dành cho mình, thế nên áp mặt vào ngực anh động viên: “Thiên Tuấn, đừng nên quá lo nghĩ cho công việc, công việc làm sao quan trọng bằng sức khỏe của anh được.”
Chu Mộng Chỉ nói đến đây chợt đau lòng ngẩng đầu nhìn Cố Thiên Tuấn hỏi: “Tối nay anh có về không? Em sẽ làm cơm chờ anh về.”
“Không đâu, tối nay anh phải làm việc đến 10 giờ, anh không muốn em thức khuya chờ anh, như vậy không tốt cho sức khỏe của em, em nên đi ngủ sớm.” Cố Thiên Tuấn đưa tay vén tóc Chu Mộng Chỉ ra sau vành ta, trong lòng lại dạt dào tình cảm dành cho cô.
“Được rồi.” Chu Mộng Chỉ hụt hẫng gật đầu, sau đó lại ôm chặt Cố Thiên Tuấn, “Vậy anh cho em ôm anh thêm chút nữa, em nhớ anh lắm.”
Cố Thiên Tuấn mỉm cười rồi ôm Chu Mộng Chỉ thật chặt: “Em ở nhà đừng quá lao lực, cố gắng nghỉ ngơi nhiều vào.”
“Em biết rồi…” Chu Mộng Chỉ hạnh phúc gật đầu trong lòng Cố Thiên Tuấn.
Cố Thiên Tuấn đứng dỗ dành Chu Mộng Chỉ một lúc lâu mới cầm vài tài liệu quan trọng rời đi.
Chu Mộng Chỉ tiễn Cố Thiên Tuấn đi rồi liền quay lại phòng ngủ.
Vừa rồi chỉ mới tiếp Lý An Ni và An Điềm có một chút thôi mà Chu Mộng Chỉ đã cảm thấy mệt rã rời, cô thở dài rồi nằm lên giường.
Lúc này thì điện thoại đặt bên giường lại chợt reo lên.
Chu Mộng Chỉ cầm điện thoại lên xem, thấy đó là số của Chu Hán Khanh liền bắt máy ngay.
“Mộng Chỉ, bây giờ nói chuyện có tiện không?” Chu Hán Khanh đang đứng giữa một con phố đông đúc, đưa mắt nhìn ra xung quanh nói thật khẽ.
“Ừ, tiện, anh nói đi, việc xử lí sao rồi? “Chu Mộng Chỉ hỏi Chu Hán Khanh bằng giọng trông đợi.
“Đã xử lí hết tất cả rồi.” Chu Hán Khanh ngừng một chút rồi nói tiếp, “Lần trước em nói người phụ nữ đã qua đêm với Cố Thiên Tuấn là một cô hầu rượu ở quán bar Đế Hào, vậy nên anh đã đến đó điều tra, đúng là có vài cô gái đã vào phòng uống rượu với Cố Thiên Tuấn, nhưng cụ thể là ai đã qua đêm với anh ta thì lại không ai biết cả, ngay cả Vương tổng cũng nói không rõ ràng. Vì vậy anh đã làm theo ý em, đã xử lí hết tất cả những người phụ nữ đã vào phòng uống rượu với Cố Thiên Tuấn!”
Chu Hán Khanh nói đến đây lại nghĩ tới mấy cô gái hầu rượu vừa bị anh đuổi khỏi thành phố H rồi khẽ thở dài, Mộng Chỉ nói phải giết hết mấy cô gái ấy, nhưng anh thật sự không làm được.
Lí do không phải chỉ là vì việc giết nhiều người như thế là một việc vô cùng khó, sẽ khiến cảnh sát chú ý, mà còn là vì Cố Thiên Tuấn đã nhận lỗi với Chu Mộng Chỉ rồi, chứng tỏ cô gái hầu rượu ấy không thể nào là mối uy hiếp cho địa vị của Chu Mộng Chỉ được.
Thế nên Chu Hán Khanh cuối cùng đã không giết mấy cô gái ấy mà chỉ đuổi họ ra khỏi thành phố H thôi.
“Tốt lắm!” Chu Mộng Chỉ nghe Chu Hán Khanh nói như thế liền hài lòng gật đầu, sau đó cười ngọt ngào với Chu Hán Khanh ở đầu dây bên kia, “Cảm ơn anh nhé, Hán Khanh!”
“Đừng nói tiếng cảm ơn với anh!” Chu Hán Khanh thở phào nhẹ nhõm, đã hoàn thành được yêu cầu của Mộng Chỉ rồi thì cô ấy sẽ không phải suốt ngày căng thẳng nữa, “Em cố gắng nghỉ ngơi đi. Lần này anh viện cớ việc công ty để ra ngoài, thế nên phải quay về ngay. Em cứ yên tâm, đừng lo nghĩ quá nhiều.”
“Ừ, em biết rồi.” Chu Mộng Chỉ gật đầu rồi cúp máy.
Nghe được một tin vui như thế, Chu Mộng Chỉ lúc này mới hoàn toàn yên tâm, kẻ địch mai phục nay đã không còn nữa, Chu Hán Khanh thì hết mực trung thành với cô ta, còn Cố Thiên Tuấn vì việc đã qua đêm với người khác mà bây giờ càng yêu cô ta hơn, thế thì cô ta còn gì phải lo lắng nữa?
Khóe môi Chu Mộng Chỉ nở một nụ cười đắc ý, cảm thấy mình đã hoàn toàn có thể kê cao gối mà ngủ rồi!
**
Cách biệt thự không xa là một vùng ngoại ô thưa thớt người qua lại, cả khu vực chỉ có duy nhất một con đường công lộ, dài tít tắm không thấy điểm dừng.
Chiếc xe đưa Lý An Ni đi có lẽ bây giờ đã vào đến trung tâm thành phố rồi, còn An Điềm thì lúc này chỉ mới đi bộ được chưa đến một cây số.
Cô ngồi xổm người xuống, xoa xoa bàn chân nhức mỏi của mình, rồi lại nhìn con đường phía trước mà tức tưởi, biết sớm thế này thì vừa rồi đã không mạnh miệng, cứ đi chung xe với Lý An Ni cho xong, cùng lắm thì vào đến trung tâm thành phố thì xuống xe, như thế thì còn có thể bắt taxi về nhà. Bây giờ thì hay rồi, chỉ còn cách đi bộ về thôi, không biết còn phải đi bao lâu nữa.
Tuy bây giờ đã là mùa thu rồi, nhưng thời tiết vẫn chưa lạnh lắm, An Điềm đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi lại đứng dậy đi tiếp.
Lúc này, Cố Thiên Tuấn đã lái xe ra khỏi biệt thự, chạy vào công lộ, chẳng mấy chốc đã trông thấy bóng dáng vừa đi vừa dừng lại thở của An Điềm.
Cố Thiên Tuấn do dự một lát rồi giảm tốc, chạy rà rà sau lưng An Điềm: “Lên xe, tôi đưa cô về.”
An Điềm vốn đang hối hận vì hôm nay lại mang giày cao gót, không ngờ quay đầu sang thấy có một chiếc xe tốt bụng dừng lại bên cạnh mình.
Cô đang định hô to tiếng cảm ơn, nhưng khi trông thấy người lái xe là Cố Thiên Tuấn thì lập tức ngậm chặt miệng.
“Còn đứng ngây ra làm gì? Lên xe!” Cố Thiên Tuấn vẫn nhìn về phía trước, không thèm nhìn An Điềm.
An Điềm bĩu môi, chân của cô bây giờ đang rất đau, thế nên rất muốn leo lên xe để về nhà, nhưng nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Cố Thiên Tuấn, cô lại kiềm chế được mong muốn ấy. Cái tên khốn Cố Thiên Tuấn này ngoài mặt thì thế này sau lưng lại thế khác! Vừa rồi ở biệt thự, rõ ràng ả Chu Mộng Chỉ ấy đã ức hiếp mình mà anh ta không nói gì, giờ lại chạy đến lấy lòng mình thế này!
Thà chịu đau chứ không chịu nhục, có mệt chết cũng không được lên xe của Cố Thiên Tuấn! Nghĩ như thế, An Điềm quay đầu tiếp tục bước đi về phía trước.