Nếu con đã không cần mình bận tâm thì đương nhiên An Điềm có thể vui vẻ đi làm việc của mình rồi.
Nghĩ như vậy, An Điềm đã chạy đến trường quay quảng cáo của Lâm Hiểu Hiểu.
Do lúc quay quảng cáo đã xảy ra chuyện của Cố Thiên Tuấn, Tô Thanh Dương cũng vì chuyện này cũng sứt đầu mẻ trán, nên lần quay quảng cáo này không có theo đến đây.
Lucy tuy là người phụ trách nhưng Tô Thanh Dương không đến, nên cô cũng chỉ đến xem qua rồi đi.
Qua sự cố lần này, không khí cả đoàn rất nặng nề, Lâm Hiểu Hiểu hoảng sợ, Lý An Ni thì bị các sự việc rắc rối vây lấy, tâm trạng quay cũng không được tốt.
Bây giờ đã qua cả buổi sáng rồi, vẫn đang tiếp tục quay cảnh đối mặt với nhau, quay mãi không xong.
Khi An Điềm đến trường quay, Lâm Hiểu Hiểu và Lý An Ni đã quay hơn mười lần rồi, đến đạo diễn cũng nhàm chán, nên đành chọn ra cảnh đạt nhất trong mười mấy lần quay đó.
Đạo diễn vừa thông báo nghỉ ngơi thì An Điềm đến.
Lâm Hiểu Hiểu thấy An Điềm vội chạy đến la to lên: “An Điềm, không phải là tôi đã nói cô ở nhà dưỡng thương sao? Sao lại chạy đến đây rồi?”
“Tôi ở nhà rảnh rỗi không có gì làm nên chạy đến đây thăm cô.” An Điềm cười, chợt nhìn thấy Lý An Ni lườm mình và Lâm Hiểu Hiểu rồi đi về hướng nhà vệ sinh.
An Điềm nhìn đến đấy thì nhìn qua Lâm Hiểu Hiểu, nhỏ tiếng hói: “Này, Hiểu Hiểu, quan hệ của cô và Lý An Ni vẫn chưa tốt lên hả?”
“Gây thù chuốc oán rồi còn tốt sao được nữa, chỉ cần tỏ ra thân thiện là được.” Lâm Hiểu Hiểu nhún vai nói, “Dù sao thì bây giờ anh tôi lại thích cô ta rồi, cô ta còn là đồng nghiệp của tôi, tôi cũng không muốn gây với cô ta, mệt lắm!”
“Nghĩ vậy là đúng rồi!” An Điềm an tâm gật đầu nhìn bóng dáng Lý An Ni đi vào khúc quẹo cua rồi mất dạng.
Những người ở trường quay đều bận rộn hoặc đang nghỉ ngơi, không một ai phát hiện thực ra có một bóng người cũng đang theo sát Lý An Ni đi về hướng nhà vệ sinh.
Lý An Ni đến đến trước cửa nhà vệ sinh, vừa châm điếu thuốc lên thì bóng người đó đến trước mặt Lý An Ni.
Lý An Ni còn chưa kịp hút thuốc thì đã thấy Trần Hòa Thành đứng trước mặt mình, cô ta giận dữ quát: “Anh làm gì đó! Bây giờ ở đây là đoàn phim đấy!”
“Anh đến thăm em.” Trần Hòa Thành đắm đuối nhìn Lý An Ni từ trên xuống dưới, cô vén tóc lên, trên người mặc áo công sở màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng và vớ da màu nude, khiến cho Lý An Ni trông rất hấp dẫn.
“Thăm tôi làm gì? Anh là cái thá gì?” Lý An Ni giận dữ trừng mắt nhìn Trần Hòa Thành, rồi quay đầu nhìn hướng khác hút thuốc.
Trần Hòa Thành giống như không nghe thấy Lý An Ni nói gì, chỉ chằm chằm vào cơ thể Lý An Ni nói: “Không hổ danh là ngôi sao lớn, đóng vai gì giống vai đó! Lần trước gặp cô ở căn hộ là một quý bà giàu có, bây giờ nhìn em giống như một cô thư ký bên cạnh ông chủ! Còn là một thư ký rất hấp dẫn đấy.”
“Tôi không muốn nói chuyện với anh!” Lý An Ni vứt điếu thuốc chưa hút xong xuống đất, rồi dùng phần gót dập tắt điếu thuốc, lạnh lùng nói, “Cút!”
“Một ngày là phu thê thì cả đời là phu thê mà, em quên chuyện xảy ra tối hôm trước rồi sao? Lúc đó anh thấy em rất vui mà!” Trần Hòa Thành mang nụ cười trơ tráo tiến một bước về Lý An Ni.
Lý An Ni lập tức lùi lại một bước, bộ móng đẹp đẽ vừa làm suýt chút bị cô làm hỏng: “Trần Hòa Thành, tiền tôi cũng đưa anh rồi! Anh muốn làm tài xế của tôi thì tôi cũng cho anh làm rồi! Anh còn muốn gì nữa!”
“Anh đâu có muốn gì! Anh thích em quá thôi! Ai bảo em xinh đẹp như vậy!” Trần Hòa Thành lại tiến một bước về trước, lại còn cười khoái chí hơn!
“Anh…” Lý An Ni nghiến răng, “Vậy được, anh không đi thì tôi đi!”
Lý An Ni nói xong, lập tức bước đi, định tránh xa khỏi Trần Hòa Thành.
Không ngờ Trần Hòa Thành nắm chặt tay của Lý An Ni, kéo cô vào trong nhà vệ sinh nữ.
“Trần Hòa Thành! Anh…”
“Lý An Ni, em cứ la lên đi! Đợi khi tất cả mọi người trong đoàn phim đến thì anh càng vui!” Trần Hòa Thành ghé sát vào tai của Lý An Ni cảnh cáo, “Anh cũng muốn có tin đồn với ngôi sao lớn đó! Anh đã sống khổ sở bao năm nay rồi, để anh lên bản tin cũng tốt!”
Lời nói của Trần Hòa Thành khiến cho Lý An Ni im lặng ngay: Bây giờ ở đây là đoàn phim, nếu mình la lên nhất định sẽ khiến mọi người chú ý đến, đến lúc đó có nói thế nào cũng không thể giải thích được!
Lý An Ni cắn chặt môi để không phát ra tiếng, nhưng cả người vùng vẫy hòng thoát khỏi Trần Hòa Thành.
“Tốt nhất là em nên ngoan ngoãn đi, nếu không có ai đó vào nhà vệ sinh thấy anh và em lôi kéo nhau như vậy sẽ không hay đâu.” Trần Hòa Thành cười dâm đãng tiếp tục uy hiếp nói.
Lý An Ni lập tức sững sờ, bị Trần Hòa Thành chọc tức điên nhưng mình lại không làm gì được!
Nhân lúc Lý An Ni không cảnh giác, Trần Hòa Thành kéo Lý An Ni vào gian phòng bên nhà vệ sinh nữ.
Lý An Ni đứng trong gian phòng nhỏ chật hẹp đó, cố hết sức đẩy Trần Hòa Thành ra, mùi hôi ở nhà vệ sinh khiến cô ta buồn nôn.
“Anh muốn làm gì?” Lý An Ni cố gắng kiềm chế giọng phẫn nộ của mình, kèm theo ánh mắt như muốn phát hỏa.
“Làm chuyện mà anh muốn làm!” Trần Hòa Thành cười dâm đãng, nhanh chóng đưa tay ôm lấy Lý An Ni.
“Đồ biến thái!” Lý An Ni tức giận tát thẳng vào mặt Trần Hòa Thành.
Còn Trần Hòa Thành cũng giống như lần trước, dễ dàng chộp lấy tay của Lý An Ni.
Nhìn thấy gương mặt tươi như hoa thường thấy trên màn ảnh của Lý An Ni có chút đau khổ, Trần Hòa Thành bỗng có cảm giác lâng lâng.
“Mày…” Tay của Lý An Ni bị Trần Hòa Thành tóm lấy, lại không thể la lên để người khác đến giúp, chỉ có thể tự mình vùng vẫy thoát khỏi Trần Hòa Thành.
“Chút nữa em còn phải quay hình đấy, nếu quần áo bị rách, người ta có hỏi thì không liên quan đến anh đâu.” Trần Hòa Thành cười đắc ý, cảm thấy mình nắm được điểm yếu của Lý An Ni.
Lý An Ni cứng đơ người, thở rất gấp, lúc này cảm thấy vô cùng căm tức.
Lý An Ni cảm thấy mình sắp nôn rồi, răng nghiến lại, cô ta nhìn Trần Hòa Thành, gằn giọng nói: “Trần Hòa Thành, tao sẽ giết mày! Tao nhất định sẽ giết mày!”
Trần Hòa Thành không hề quan tâm mà cười: “Anh đã lưu đoạn ghi âm trong điện thoại rồi, nếu anh có chuyện gì, chuyện của em sẽ bại lộ, em dám không?”
Lý An Ni trừng mắt tiếp tục nghiến răng nhìn Trần Hòa Thành: “Nếu mày ép tao tới đường cùng thì tao dám đó!”
“Ha ha!” Trần Hòa Thành cười khẩy hai tiếng rồi không đếm xỉa đến, “Dù sao đâu phải là anh mới biết trên đầu chữ sắc có con dao, có được em thì một trăm con dao anh cũng không sợ!”