Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.
Chọn tập

60443.Nhưng ngay sau đó, Cố Thiên Kỳ lại buông tay: Nhiên Nhiên hôm nay đã rất mệt rồi, cứ để cô ấy nghỉ ngơi đi, dù sao mình bây giờ cũng đã được ở lại đây, ngày tháng được ở bên Nhiên Nhiên còn dài mà.

Cố Thiên Kỳ đứng nhìn cánh cửa phòng ngủ một lúc rồi quay người rời đi.

An Điềm đang nín thở trong phòng ngủ, không nghe thấy tiếng Cố Thiên Kỳ gõ cửa nữa mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tiếc quá đi mất.” Cố Thiên Tuấn vẫn đang đặt tay lên người An Điềm, nói với vẻ tiếc nuối.

“Cố Thiên Tuấn!” An Điềm gọi Cố Thiên Tuấn, muốn cảnh cáo anh đừng có mà quá đáng, nếu vừa rồi mà Thiên Kỳ thật sự xông vào thì cô chắc chắn sẽ rất xấu hổ!

Cố Thiên Tuấn cúi đầu hôn lên môi An Điềm, dịu dàng hỏi: “Sao thế? Gọi tên anh một cách quyết liệt như vậy, có phải do đợi hết nổi rồi không?”

“Cố Thiên Tuấn, tôi không phải có ý đó, tôi… chậc…” An Điềm còn chưa dứt lời thì đã bị động tác tiếp theo cắt ngang, cô lập tức nhắm mắt lại đưa tay ôm lấy Cố Thiên Tuấn…

Một đêm nhẹ nhàng trôi qua, bước chân mùa hè càng lúc càng đến gần, hoa cỏ trong vườn hoa biệt thự bắt đầu nở rộ, mùi hương thơm ngát lan tỏa khắp nơi.

Trong biệt thự, Cố Thiên Tuấn đặt bữa sáng do chính tay anh nấu lên bàn rồi đẩy cửa phòng ngủ của An Điềm.

An Điềm lúc này vẫn còn đang nằm mơ màng trên giường, Cố Thiên Tuấn quả nhiên đã thực hiện đúng lời hôm qua anh nói với An Điềm, đó là không cho cô xuống nổi giường.

“An Điềm, em dậy chưa? An An đã đi học rồi, em cũng nên dậy đi chứ.” Cố Thiên Tuấn vuốt mặt An Điềm, giọng nói hoàn toàn chẳng giống giọng của một tổng tài lạnh lùng chút nào.

“Đừng có nói nữa!” An Điềm khó chịu xoay người, tối qua Cố Thiên Tuấn đã giày vò cô rất lâu mới chịu ngủ, khiến cô mệt chết đi được, cũng không hiểu Cố Thiên Tuấn lấy đâu ra lắm sức lực như vậy nữa.

“Bây giờ anh phải đến công ty làm việc rồi, anh đã nấu bữa sáng cho em rồi nhé.” Cố Thiên Tuấn vừa nói vừa kéo rèm cửa sổ phòng ngủ ra, “Cho anh nhìn em ăn sáng đi, ăn xong em có thể quay về phòng ngủ bù, được không?”

Ánh nắng bên ngoài rọi vào phòng ngủ, chiếu vào mặt An Điềm, cô đưa tay che nắng, khó chịu mở mắt ra: “Cố Thiên Tuấn, tôi chỉ muốn ngủ một chút thôi mà.”

“An Điềm, em có biết đôi tay này của anh chỉ cần kí tên một cái là kiếm được rất nhiều tiền không?” Cố Thiên Tuấn giang tay ra, bước đến bên giường bế An Điềm dậy, hôn lên trán cô nói, “Cho nên em phải biết trân trọng đấy!”

“Được rồi được rồi.” An Điềm nhoẻn miệng cười, Cố Thiên Tuấn đường đường là tổng tài mà lại đích thân làm bữa sáng cho cô, thế thì cô phải nể mặt thôi.

Cố Thiên Tuấn cũng mỉm cười bế An Điềm ra khỏi phòng ngủ.

Nhưng vừa bước ra, cả hai lập tức khựng lại ngay cửa.

Cố Thiên Kỳ không biết đã dậy từ lúc nào, đang ngồi ở bàn uống nốt ngụm nước trái cây trong cốc. Thấy Cố Thiên Tuấn bế An Điềm đứng ngây người tại chỗ, Cố Thiên Kỳ liền bỏ miếng bánh mì sandwich đang cắn dở xuống.

“Anh, Nhiên Nhiên, hai người…” Cố Thiên Kỳ há hốc mồm nhìn Cố Thiên Tuấn và An Điềm hỏi, “Hai người ở cùng với nhau rồi sao?”

“Không phải!” An Điềm vội vàng lắc đầu, vùng vẫy nhảy xuống khỏi người Cố Thiên Tuấn. Cũng không biết tại sao, An Điềm cứ luôn cảm thấy Cố Thiên Kỳ vẫn là cậu bé như bốn năm trước, dáng vẻ của cô và Cố Thiên Tuấn thế này sẽ ảnh hưởng không tốt đến Cố Thiên Kỳ.

Cố Thiên Tuấn bị An Điềm đẩy ra không nói gì cả, chỉ nhìn Cố Thiên Kỳ rồi bước đến.

“Cậu có biết cậu đang ăn cái gì không?” Cố Thiên Tuấn lạnh lùng nhìn Cố Thiên Kỳ.

“Sandwich ạ.” Cố Thiên Kỳ mặt mày ngơ ngác, “Nhưng mà nói thật nhé, sandwich này mùi vị chẳng ra làm sao cả! Anh à, anh đổi đầu bếp khác đi!”

“Ha ha…” An Điềm không kìm được mà bật cười nắc nẻ, Thiên Kỳ không những đã ăn bữa sáng do Cố Thiên Tuấn chuẩn bị, mà ăn xong lại còn chê Cố Thiên Tuấn nấu dở, Cố Thiên Tuấn lúc này chắc là đang giận lắm đây!

“Nhiên Nhiên, chị cười cái gì thế?” Cố Thiên Kỳ nhìn sắc mặt sa sầm của Cố Thiên Tuấn rồi lại quay sang nhìn An Điềm đang cười, hỏi bằng giọng không hiểu gì cả.

“Sandwich mà em ăn là do Cố Thiên Tuấn làm đấy!” An Điềm cười xong liền giải thích với Cố Thiên Kỳ.

“Hơn nữa, tôi làm món này cũng không phải cho cậu ăn.” Cố Thiên Tuấn nhìn Cố Thiên Kỳ, lạnh lùng nói thêm một câu.

“Chuyện này…” Cố Thiên Kỳ gãi đầu, dáng vẻ lấm lét như người vừa phạm phải đại tội, anh nghĩ ngợi một lúc rồi đứng dậy nói với Cố Thiên Tuấn, “Hay là thế này đi, để em làm lại bữa sáng khác cho Nhiên Nhiên vậy!”

“Không cần đâu…”

“Thiên Kỳ, em biết làm bữa sáng nữa sao?” An Điềm ngắt lời Cố Thiên Tuấn, bước đến trước mặt Cố Thiên Kỳ, vẻ mặt kinh ngạc.

“Đương nhiên là biết chứ!” Cố Thiên Kỳ gật đầu, “Bình thường em ngoài lúc đi học và bị mẹ ép đến công ty thực tập ra thì thời gian còn lại đều dùng để học nấu nướng cả, chị muốn ăn cái gì?”

“Nhiên Nhiên, chị muốn ăn gì em cũng đều làm cho chị hết.” Cố Thiên Kỳ đứng dậy bước đến trước mặt An Điềm, hoàn toàn gạt Cố Thiên Tuấn sang một bên.

“Thật không? Có thật là món gì cũng được không?” An Điềm mừng rỡ nhìn Cố Thiên Kỳ, nói thật lòng, lần nào Cố Thiên Tuấn chuẩn bị bữa sáng cho cô cũng chỉ là sandwich và nước trái cây, ăn mãi cũng ngán.

“Đương nhiên là thật rồi!” Cố Thiên Kỳ gật đầu nghiêm túc.

“Vậy được, chị muốn ăn…”

“Anh đi làm đây!”

Trong lúc An Điềm và Cố Thiên Kỳ đang trò chuyện sôi nổi thì Cố Thiên Tuấn lại bước chân đi ra cửa, cất giọng đầy vẻ kìm nén tức giận.

“Ấy, Cố Thiên Tuấn!” An Điềm lúc này mới nhận ra Cố Thiên Tuấn đã giận rồi, liền vội vàng đuổi theo.

Còn Cố Thiên Kỳ vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng dáng giận dữ của Cố Thiên Tuấn, khóe môi nở một nụ cười đắc ý.

An Điềm đuổi theo đến tận cửa phòng khách, đưa tay nắm lấy vạt áo Cố Thiên Tuấn rồi ngẩng đầu nhìn anh: “Cố Thiên Tuấn, anh đang giận à?”

Cố Thiên Tuấn cúi mắt nhìn An Điềm, một lúc lâu sau mới hỏi bằng giọng hết sức nghiêm túc: “An Điềm, sandwich anh làm thật sự rất dở sao?”

“Hả?” An Điềm có hơi không kịp phản ứng, cô cứ tưởng Cố Thiên Tuấn giận vì cô mải nói chuyện với Cố Thiên Kỳ mà không quan tâm anh, nào ngờ anh lại để bụng chuyện bánh sandwich không ngon, thế nên cô cứ ngẩn người ra nhìn anh rồi ma xui quỷ khiến thế nào đó mà lại gật đầu.

Cố Thiên Tuấn càng sa sầm nét mặt, nhìn chằm chằm An Điềm, vẻ kiên định trong ánh mắt ấy làm An Điềm giật bắn mình: “Bữa sáng hôm sau anh làm nhất định sẽ khiến em hài lòng!”

“Chậc, ha ha, được, cố lên nhé!” An Điềm nắm hai tay lại làm động tác cổ vũ Cố Thiên Tuấn.

“Em ở nhà phải ngoan đấy, anh tan làm sẽ về với em ngay.” Cố Thiên Tuấn xoa đầu An Điềm, “Anh sẽ học nấu món ngon cho em.”

“Ừ.” An Điềm hạnh phúc gật đầu tiễn Cố Thiên Tuấn đi làm.

Hôm nay thời tiết cực kì đẹp, do khu nhà giàu nằm cách trung tâm thành phố khá xa nên không khí cũng rất trong lành, An Điềm hít một hơi thật sâu tận hưởng dưỡng khí rồi quay người vui vẻ bước vào trong biệt thự.

An Điềm vừa vào đến bàn ăn thì chợt nghe thấy một mùi thơm ngào ngạt, cô khịt khịt mũi, lần theo mùi thơm ấy mà bước vào bếp.

Cố Thiên Kỳ lúc này đang đeo tạp dề, mặc chiếc áo sơ mi tay dài, tuy trông có vẻ hơi gầy nhưng vẫn rất khỏe mạnh năng động.

Chọn tập
Bình luận
× sticky