Vì lần này, cô nữ diễn viên kia cố tình rót đầy một cốc nước lạnh.
Do đó, đầu tóc của cô ta đã bị An Điềm làm ướt toàn bộ, thậm chí cả phần trang điểm trên mặt cũng bị nhòe đi. Nước hòa với phấn trang điểm chạy theo má chảy xuống dưới cổ cô ta.
“Cô, cô làm gì vậy?” Cô nữ diễn viên hét lên chất vấn An Điềm, khiến cả khuôn mặt của cô ta trở nên méo mó hơn.
“Ồ, cảm xúc của tôi chưa đạt lắm, chứ không phải cố ý.” An Điềm đặt chiếc cốc lên bàn bên cạnh, lặp lại cái cớ vừa rồi của cô nữ diễn viên đó.
“Cô, cô…” Cô nữ diễn viên kia giận đến mức thở phì phò, nhưng lại không nói nên lời.
Lúc này, Lâm Hiểu Hiểu đã ra mặt. Cô đứng chặn trước mặt nữ diễn viên kia, trợn mắt nhìn An Điềm hỏi: “Cô làm gì vậy?”
Ánh mắt của An Điềm như tối lại. Trước đây, Lâm Hiểu Hiểu cũng bảo vệ mình như vậy, nhưng bây giờ thì sao?
An Điềm khẽ nhúc nhích cổ họng với một chút thương cảm. Cô dùng hết sức mình để ưỡn thẳng lưng trả lời: “Vừa rồi cô ta làm gì, bây giờ tôi làm đúng như thế!”
Tất nhiên, vừa rồi Lâm Hiểu Hiểu cũng nhìn thấy cô nữ diễn viên kia đã làm gì với An Điềm. Vì vậy, An Điềm làm thế, cô cũng không có gì để nói.
“Được rồi, được rồi. Nghỉ mười phút!” Đạo diễn bắt đầu đứng ra hòa giải: Đoạn quảng cáo này đúng là đầy trắc trở.
Lâm Hiểu Hiểu liếc An Điềm lần nữa rồi dẫn cô nữ diễn viên kia đi ra khỏi trường quay. Cô kéo cô nữ diễn viên vào phòng vệ sinh, chắc chắn trong đó không có ai rồi mới hỏi một cách giận dữ: “Vừa rồi cô đã làm gì vậy? Ai bảo cô làm thế?”
Cô nữ diễn viên lau nước trên mặt rồi nói với giọng nịnh hót: “Chẳng phải An Điềm đã làm mích lòng cô sao? Tôi đang trút giận giùm cô.”
“Tôi nói An Điềm làm mích lòng tôi khi nào? Tôi nói nhờ cô trút giận giùm tôi khi nào?” Trên mặt Lâm Hiểu Hiểu đầy vẻ giận dữ mà không thể giải thích được.
“Tuy cô không nói rõ, nhưng cả đoàn làm phim ai mà không nhìn thấy là cô không thích An Điềm? Tôi cũng vì tốt bụng thôi.” Cô nữ diễn viên kia không ngờ mình định nịnh hót mà bị giận ngược lại, nên nhanh chóng giải thích với vẻ ngỡ ngàng.
“Được rồi, được rồi. Sau này không được làm thế nữa.” Lâm Hiểu Hiểu hừ lên một tiếng mất kiên nhẫn. “Vấn đề giữa tôi và An Điềm, tôi sẽ tự giải quyết, không ai được phép can thiệp! Bây giờ thời gian quay rất gấp rút, quan trọng nhất vẫn là công việc. Chúng ta quay xong sớm thì được nghỉ sớm, có biết chưa?”
“Biết rồi.” Cô nữ diễn viên cúi đầu xuống ngoan ngoãn trả lời.
Lâm Hiểu Hiểu liếc nhìn cô nữ diễn viên với vẻ ghét bỏ, rồi bực bội nhìn đi chỗ khác: Mấy chuyện gần đây thực sự làm mình cảm thấy phiền quá!
Ở bên này, An Điềm thấy Lâm Hiểu Hiểu đã kéo cô nữ diễn viên đó rời khỏi, cô cũng đi ra khỏi trường quay.
Bầu không khí hiện tại thực sự quá áp lực, cô cần ra ngoài để dễ thở hơn.
An Điềm đi đến vườn hoa bên ngoài trường quay. Ở đây chỉ có cây cỏ héo úa và bùn đất, nhiệt độ cũng không cao. An Điềm nhàn nhã đá vào hòn đá nhỏ nằm trên đường, rồi nhớ lại cảnh vừa rồi Lâm Hiểu Hiểu ra mặt bảo vệ cho cô nữ diễn viên đó.
Làm người mệt mỏi quá, An Điềm nghĩ. Khi không có tình bạn thì cần tình bạn, nhưng khi có tình bạn rồi thì lại gặp phiền não và cả buồn bã.
An Điềm cúi gầm mặt xuống, khóe mắt hơi đỏ lên: Thậm chí cô vẫn không hiểu được tại sao Hiểu Hiểu lại đối xử với mình như vậy.
Lúc này, một đôi chân đi giày da xuất hiện trong tầm nhìn của An Điềm.
An Điềm giật mình. Cô vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Thiên Tuấn đang đứng trước mặt mình.
Cố Thiên Thiên đang mặc một chiếc áo khoác đen phối với khăn quàng kẻ sọc đen trắng, quần màu xanh hải quân với đôi giày da màu nâu nhạt, trông có vẻ là một cách ăn mặc thật ấm áp.
Mái tóc lộn xộn trước trán của anh vẫn dựng đứng lên một cách quá mức, trong đôi mắt dịu dàng như sao sáng tỏa ra nụ cười mà An Điềm ngày càng nhìn thấy nhiều hơn. Chiếc khăn choàng kẻ sọc đen trắng để lộ cái cằm tinh tế của Cố Thiên Tuấn, đôi môi đầy cảm xúc khẽ nhếch lên và hỏi: “Khóc hả?”
An Điềm nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình. Cô quay mặt qua, giả vờ như đang ngắm nhìn khung cảnh ở phía xa, trả lời mà mũi hơi nghẹt: “Không có!”
Tất nhiên Cố Thiên Tuấn không tin, giọng anh bỗng dưng dịu dàng hơn: “Có chuyện gì vậy?”
An Điềm cắn môi, đột nhiên có một sự thôi thúc muốn tâm sự. Cảm giác này, giống như bạn chịu thiệt thòi ở bên ngoài, khi trở về nhà muốn tìm kiếm sự an ủi vậy!
Cô vội lắc đầu thật mạnh để xua tan cảm giác kỳ lạ trong lòng. An Điềm ho nhẹ một tiếng, tiếp tục giữ thái độ như trước và nói với Cố Thiên Tuấn: “Dù có chuyện gì xảy ra cũng không phải là chuyện của anh, được không? Anh…”
An Điềm há miệng, còn muốn nói thêm những câu không thiện cảm với Cố Thiên Tuấn. Nhưng Cố Thiên Tuấn trước mặt vẫn nhìn vào cô mỉm cười, khiến cô ngượng ngùng không thể nói to tiếng hơn.
“Tôi thế nào?” Cố Thiên Tuấn nhìn vào An Điềm, giọng anh trầm và êm dịu.
“Không có gì!” An Điềm bất giác đưa tay lên xoa mũi, chuyển chủ đề: “Sao anh lại đến đây?”
“Tôi chuẩn bị đi công tác để bàn vài hợp đồng, tiện đường đi ngang đây.” Cố Thiên Tuấn nhìn vào An Điềm đang cúi gầm mặt xuống, sẽ không bao giờ nói cho cô biết mình phải đi vòng vài cây số trước khi “tiện đường đi ngang qua đây”.
“Ra thế!” An Điềm nhìn về phía xa, đúng là có nhìn thấy một chiếc Maybach sang trọng đang đậu ở đó, đứng cạnh xe là trợ lý của Cố Thiên Tuấn – Cao Lỗi.
“Anh bàn hợp đồng là việc quan trọng, nên tranh thủ đi đi, đừng hở ra là chạy đến đây, tránh để người khác hiểu lầm.” An Điềm nhìn vào Cố Thiên Tuấn, giọng điệu đặc biệt trịnh trọng.
“Ố? Hiểu lầm gì?” Trên mặt của Cố Thiên Tuấn đầy vẻ không hiểu, một người thường ngày luôn trầm tĩnh và kín đáo như anh mà có biểu cảm này, khiến An Điềm có ảo tưởng “băng tuyết đã tan”.
“Hiểu lầm chúng ta…” An Điềm há miệng rồi lại quay mặt đi, lẩm bẩm với vẻ bực bội. “Hiểu lầm gì, bản thân anh không biết à?”
Thấy An Điềm đang phát cáu, tâm trạng của Cố Thiên Tuấn bỗng tốt lên nhiều. Anh đưa tay ra vuốt tóc An Điềm rồi nói: “Tôi không sợ hiểu lầm.”
“Anh làm gì vậy?” An Điềm hất mạnh tay của Cố Thiên Tuấn ra rồi lùi lại một bước, nói với vẻ lúng túng. “Cố Thiên Tuấn, lần đó anh đã cứu tôi, tôi rất biết ơn anh, cũng không còn hận anh nữa. Tuy nhiên, tôi luôn cảm thấy mối quan hệ giữa chúng ta trở nên rất kỳ lạ.”
An Điềm dừng lại, nhìn vào nụ cười đang dần biến mất của Cố Thiên Tuấn rồi tiếp tục nói: “Cố Thiên Tuấn, tôi đã suy nghĩ rất lâu, và nhận ra nguyên nhân chính tạo nên cảm giác kỳ lạ này, chính là anh. Vì vậy, xem như tôi cầu xin anh đó được không? Sau này đừng cư xử với tôi bằng những hành động lạ lùng này nữa, giống như hành động mà anh vừa thực hiện. May mà không ai nhìn thấy, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ gây ra một hiểu lầm rất lớn!”
Cố Thiên Tuấn ngẩn người ra một lúc, bàn tay đang lơ lửng trên không cuối cùng đã từ từ buông xuống. Anh lẩm bẩm: “Vì tôi nóng lòng quá.”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì!” An Điềm lắc đầu và nói bằng giọng kiên quyết. “Nhưng tôi không muốn lặp lại những lời đã nói!”
An Điềm nói rồi không thèm quay đầu lại mà bỏ chạy đi mất.
Cố Thiên Tuấn quay người lại, nhìn theo bóng lưng của An Điềm, nhưng không đuổi theo.
“Cố tổng.” Cao Lỗi thấy An Điềm đã rời đi, liền lái xe đến cạnh Cố Thiên Tuấn. “Bây giờ cũng gần đến giờ hẹn rồi, phiền anh tranh thủ lên xe.”
“Tôi biết rồi.” Cố Thiên Tuấn một lần nhìn theo bóng An Điềm đang chạy về phía xa, rồi ngồi vào trong xe.
Cao Lỗi nhìn thấy sắc mặt của Cố Thiên Tuấn qua gương chiếu hậu, liền bắt đầu lái xe thật nghiêm túc.
Khuôn mặt của Cố Thiên Tuấn đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng. Anh cầm xấp tài liệu mà Susan đã để sẵn bên cạnh lên và lật xem từng trang.
Bên trong chiếc xe yên tĩnh chỉ có tiếng lật mở tài liệu của Cố Thiên Tuấn, không biết tại sao Cao Lỗi cứ cảm thấy rằng hôm nay Cố tổng có một chút buồn bực gì đó.
Quả không sai, Cao Lỗi vừa nhận ra thì Cố Thiên Tuấn liền đặt xấp tài liệu trong tay sang một bên. Anh suy nghĩ một lúc rồi nói với Cao Lỗi: “Cao Lỗi, gọi về công ty nhờ Susan xử lý một việc.”
“Vâng, anh cứ nói.” Cao Lỗi gật đầu chăm chú lắng nghe lời Cố Thiên Tuấn nói…