Cố Thiên Tuấn lạnh lùng nhìn Tống Mạn Nhu đang cố làm ra vẻ, anh nghĩ: Người phụ nữ này quá gian xảo, lại nhiều mưu mô, tại sao bố mình lại kết hôn với bà ta?
Lấy vợ phải lấy người như Mộng Chỉ mới phải chứ, tính tình hiền lành, tốt bụng, tuy không thích hợp với những chuyện làm ăn trên thương trường. Nhưng những sóng gió đó để anh gánh vác là được, Mộng Chỉ chỉ cần ở trong vòng tay mình, tiếp tục sống vui vẻ hạnh phúc là được rồi!
Tuy hành động Tống Mạn Nhu chỉ vào Cố Thiên Tuấn đã nhanh chóng được giấu đi, nhưng Cố Diệp Lâm cũng đã nhìn thấy rồi, cộng với chuyện khủng hoảng công ty lần này, cũng là do bản thân bị bệnh, giao hết quyền hành vào tay bà nên mới xảy ra vấn đề như vậy, nên ông càng bất mãn với bà ta.
Cố Diệp Lâm nhìn thấy Tống Mạn Nhu tủi thân khóc lóc nhưng cũng không mắng Cố Thiên Tuấn vô lễ với bà.
Ông chỉ tiếp tục nhìn sang Cố Thiên Tuấn rồi nói rõ: “Công ty Cố thị chúng ta đã muốn thu mua công ty An Thị từ lâu rồi, nhưng An Tổng không đồng ý, cộng với việc bây giờ công ty chúng ta gặp phải vấn đề như vậy, nên con cân nhắc đi!”
“Bố, chuyện của con con biết phải làm thế nào, bố nghỉ ngơi cho khỏe đi ạ.” Cố Thiên Tuấn vẫn khăng khăng theo nguyên tắc của mình, anh cảm thấy, Mộng Chỉ đi theo anh chịu khổ nhiều rồi, anh không thể làm tổn thương Mộng Chỉ.
Cố Diệp Lâm nhìn bộ dạng đã quyết của Cố Thiên Tuấn, cơn giận của ông bùng lên, ông nghiêm túc nhìn Cố Thiên Tuấn, bắt đầu phân tích lợi hại: “Thiên Tuấn, bây giờ con cũng không còn nhỏ nữa. Chỉ có kết hôn với An Nhiên thì mới mang lại lợi ích lớn nhất cho công ty được. Con nghĩ đi, chỉ cần An Nhiên kết hôn với con rồi, đợi An tổng qua đời rồi, công ty của ông ta sẽ là của công ty Cố thị.”
Cố Diệp Lâm nói đến đây thì dừng lại, coi như là một sự nhượng bộ: “Con có thể bao nuôi người phụ nữ tên Chu gì gì đó, nhưng người con kết hôn phải là con gái của An tổng.”
Cố Thiên Tuấn sửng sốt ngẩng đầu lên, nhìn Cố Diệp Lâm bằng ánh mắt khó tin, bố của mình, sao lại có thể huỵch toẹt ra như vậy, muốn mình kết hôn với An Nhiên, nhưng lại giữ mối quan hệ người tình với Chu Mộng Chỉ!
Trong mắt của bố thì tình nghĩa vợ chồng bạc bẽo như vậy sao?
Vậy thì khi bố và mẹ đám cưới, có phải là cũng có suy nghĩ như thế không?
Cố Thiên Tuấn nghĩ đến đây thì nắm chặt nắm đấm, anh kìm nén một chút mới có thể nói với giọng bình tĩnh như trước được: “Về việc hợp tác giữa công ty và An Thị, con sẽ cố gắng đàm phán với An tổng, còn về chuyện mà bố nói, con tuyệt đối không đồng ý.”
Cố Thiên Tuấn nói xong thì đi lên lầu, anh khinh bỉ hành vi như thế của bố, cũng không muốn để Mộng Chỉ chịu thiệt thòi.
“Thiên Tuấn, trên đời này, không có tình yêu nam nữ gì cả. Hơn nữa, tình yêu của con cũng được xây dựng trên tiền bạc và địa vị của con thôi. Con suy nghĩ cho kỹ đi!”
Giọng nói của Cố Diệp Lâm vang lên từ phía sau Cố Thiên Tuấn.
Đương nhiên Cố Thiên Tuấn cũng nghe những lời của Cố Diệp Lâm, chỉ là, anh không dừng bước mà tiếp tục đi về trước.
Một tuần sau khi cùng ăn cơm với An Nhiên, lại đến lúc Cố Thiên Tuấn và An Tịnh Phong thảo luận về tiến độ của dự án hợp tác.
“An Tổng, tôi cảm thấy dự án mà chúng ta hợp tác có thể tăng tốc thêm một chút, dù gì thì các khía cạnh công ty chúng tôi đều đang đợi chữ ký của ông.” Cố Thiên Tuấn phát hiện, từ sau khi mình gặp An Nhiên, An Tịnh Phong hình như cố tình làm chậm tiến độ hợp tác.
“Cái này không gấp.” An Tịnh Phong ngồi trên ghế da của chủ tịch, ho nhẹ hai tiếng, ông bây giờ dường như đang rất mệt mỏi.
Bây giờ công ty Cố Thị đều đang đợi An Tịnh Phong ký dự án này, sao có thể không sốt ruột được chứ?
Lúc đó Cố Thiên Tuấn vẫn còn trẻ, nên nói thẳng với An Tịnh Phong: “An tổng, ông có yêu cầu gì cứ nêu ra. Bất luận là gì tôi cũng đồng ý.”
An Tịnh Phong nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cố Thiên Tuấn, bất giác cười nói: “Cậu Cố quả là người quyết đoán, hậu sinh khả úy!”
“An tổng quá lời rồi, ông cứ nói yêu cầu của ông đi.” Cố Thiên Tuấn nhìn An Tịnh Phong gượng cười nói.
“Cố tổng gần đây không liên lạc với con gái An Nhiên của tôi sao?” An Tịnh Phong uống một ngụm nước cho thanh giọng.
“Thỉnh thoảng.” Cố Thiên Tuấn trả lời nhẹ nhàng.
“Vậy à!” An Tịnh Phong dường như vừa mới hay biết vậy, ông nói, “Con gái tôi dạo gần đây vì cậu Cố đây mà có chút không vui. Tôi cũng chỉ có một đứa con gái, nên muốn dành cho nó những gì tốt nhất, nhìn thấy nó không vui, thực ra trong lòng tôi cũng rất khó chịu.”
Cố Thiên Tuấn cau nhẹ mày, anh cũng không nghĩ rằng An tổng, một người có tiếng tăm trên thương trường lại dùng cách này, ép mình ở bên con gái ông ta.
Tại sao An tổng lại làm như thế chứ?
Người như ông đến tuổi này rồi cũng nên hiểu là miễn cưỡng không có hạnh phúc mà! Nếu ông biết rõ mình không thích An Nhiên mà cứ ép mình phải tiến đến với An Nhiên thì có phải là quá vô trách nhiệm với con gái ông ấy không?
An tổng, tại sao lại làm ra những chuyện như vậy!?
Cố Thiên Tuấn nhìn An Tịnh Phong bằng ánh mắt nghi hoặc, anh chỉ thấy An Tịnh Phong nhìn mình mỉm cười, khuôn mặt già dặn của ông vẫn hiện lên được nét anh tuấn của năm xưa.
“An tổng, tôi sẽ xem xét thế nào.” Sau khi Cố Thiên Tuấn cân nhắc thiệt hơn thì nói ra một câu rất mập mờ, bây giờ Cố Thị đang trên bờ vực nguy cấp, anh không thể không lựa lời mà nói.
Nhưng anh lại không thể phản bội Mộng Chỉ. Trong lúc đắn đo, Cố Thiên Tuấn tạm biệt An Tịnh Phong, đến chỗ của Chu Mộng Chỉ.
Một người kỹ lưỡng như Chu Mộng Chỉ, đương nhiên là nhận thấy được hoàn cảnh khó xử của Cố Thiên Tuấn.
Chu Mộng Chỉ truy hỏi đến cùng, nên Cố Thiên Tuấn đã nói hết toàn bộ sự việc ra.
Nhìn thấy bộ dạng cau có của Chu Mộng Chỉ, Cố Thiên Tuấn hối hận vì đã nói cho Chu Mộng Chỉ biết, anh vội kéo Chu Mộng Chỉ vào lòng, nhẹ nhàng nói với anh: “Mộng Chỉ, đừng lo, anh sẽ xử lý tốt những việc này.”
Chu Mộng Chỉ không trả lời Cố Thiên Tuấn, chỉ nằm im trong lòng Cố Thiên Tuấn rất lâu.
Cuối cùng, cô kéo cổ áo của Cố Thiên Tuấn, nhẹ nhàng nói: “Thiên Tuấn, anh và An Nhiên hẹn hò đi, với lại còn phải nhanh chóng kết hôn nữa.”
Lúc đó cánh tay mà Cố Thiên Tuấn đang ôm Chu Mộng Chỉ cứng đơ lại, anh đứng dậy, nhìn Chu Mộng Chỉ từ đầu đến cuối nhiều lần rồi mới hỏi: “Mộng Chỉ, em đang nói gì vậy?”
“Thiên Tuấn, anh biết đó, chỉ khi anh yêu An Nhiên thì Cố Thị mới có cơ hội tiếp tục phát triển, anh kết hôn với An Nhiên thì mới có cơ hội sát nhập công ty An Thị. Nếu An Tổng đó muốn anh làm con rể đến như vậy thì anh cứ làm cho tốt!”
Nếu An Nhiên đó muốn lấy Thiên Tuấn thì để cô ta lấy đi, dù sao thì sau khi kết hôn cũng sẽ giống như góa phụ thôi!
Khi Chu Mộng Chỉ nói ra những lời này, đôi mắt đẹp đẽ của cô ánh lên những toan tính, nhưng nó chỉ thoáng qua nên Cố Thiên Tuấn đang bị sốc không hề nhìn thấy.