Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 315

Tác giả: Vô Danh
Chọn tập

“Ôm nhau thì có là gì, anh và em không phải còn từng ngủ cùng nhau sao?” Cố Thiên Tuấn thản nhiên hỏi lại.

Gương mặt phấn khích của An Điềm lập tức đỏ bừng lên, thẹn quá hóa giận mà nói: “Cố Thiên Tuấn, anh mà còn nhắc lại chuyện xảy ra hôm đó nữa là tôi đổ hết cà phê đang cầm lên người anh đấy!”

An Điềm nói xong liền hung hăng giơ cốc cà phê trong tay lên, ai ngờ nhân viên bán cà phê quá tốt bụng, đổ cà phê vào cốc quá đầy, thế nên An Điềm vừa giơ lên thì cà phê trong đó đã sánh ra ngoài, đổ lên tay của An Điềm.

“Chậc…” An Điềm lập tức bị bỏng đau đến nghiến răng nghiến lợi.

“Sao em ngốc thế?” Cố Thiên Tuấn liền giật lấy cốc cà phê trong tay An Điềm, sau đó cầm tay An Điềm lên, rồi nhận ra mình không có thứ gì có thể lau được cà phê trên tay cô thì đành phải lấy tay lau đi rồi chu môi thổi phù phù vào đó.

“Đau không?” Cố Thiên Tuấn nhìn An Điềm hỏi, ánh mắt tràn ngập sự quan tâm lo lắng.

Đèn đường ở đây rất tối, thế nên những vì sao trên trời trông lại sáng lấp lánh, một cơn gió nhẹ thổi qua, lướt ngang tóc mai của An Điềm. Cô chớp chớp mắt, gương mặt đang nhăn nhó vì đau đớn trở nên ôn hòa đi hẳn.

An Điềm chăm chú nhìn Cố Thiên Tuấn, nhận thấy anh càng lúc trông càng đẹp trai.

“Không đau.” An Điềm lắc đầu, sau đó giằng tay mình ra, đằng hắng một cái rồi nói, “À… Doanh Doanh và Cao Lỗi chắc ôm nhau cũng đủ rồi đấy, chúng ta quay lại được rồi.”

An Điềm nói xong liền vội vàng bước đi.

Nhưng không ngờ, cánh tay cô lại đột nhiên bị một nguồn lực mạnh kéo lại, ngay sau đó, An Điềm liền bổ nhào vào lòng Cố Thiên Tuấn.

Cố Thiên Tuấn ôm mặt An Điềm, ánh mắt lúc này còn sáng hơn sao trên trời, rồi trong khi An Điềm còn chưa kịp phản ứng thì anh đã cúi xuống hôn cô.

Anh ngấu nghiến hôn lên môi cô, dường như cảm thấy mãi mãi chẳng bao giờ là đủ, khiến An Điềm cảm thấy như muốn nghẹt thở đến nơi.

Thế nên cô bắt đầu vùng vẫy đẩy ngực Cố Thiên Tuấn ra, nhưng Cố Thiên Tuấn dùng lực quá mạnh, gần như đã kẹp chặt cô.

Hơi thở dồn dập của Cố Thiên Tuấn như bao trùm lên cả người An Điềm, khiến cô bất giác không chống cự nữa.

Không biết bao lâu sau, Cố Thiên Tuấn cuối cùng mới nhả đôi môi An Điềm rồi buông cô ra.

“An Điềm, vì nhiều lí do nên có một số chuyện anh không thể nói với em được, nhưng xin em nhất định phải đợi anh.” Cố Thiên Tuấn nhìn vào đôi mắt long lanh của An Điềm rồi nghiêm túc nói.

An Điềm cắn đôi môi đã hơi sưng lên do bị Cố Thiên Tuấn hôn, sau đó cúi đầu, lòng cô bây giờ lại bị Cố Thiên Tuấn làm cho rối loạn lần nữa, cũng không hiểu lời anh vừa nói nghĩa là gì.

“Tôi…” An Điềm mấp máy môi, không biết nên nói gì.

Đúng lúc đó thì điện thoại của An Điềm chợt vang lên, cô vội vàng bắt máy, khẽ hắng giọng nói: “A lô? Doanh Doanh, à, chị và Cố Thiên… chị và Cố tổng sẽ quay lại ngay.”

An Điềm cố gắng giữ vẽ bình tĩnh, cúp máy quay sang nói với Cố Thiên Tuấn: “Doanh Doanh và Cao Lỗi đang đợi chúng ta ở đó, chúng ta về thôi.”

Cố Thiên Tuấn nhìn An Điềm đầy ẩn ý rồi gật đầu, sau đó cùng cô bước đi.

An Điềm vừa rẽ ở ngã rẽ liền trông thấy ngay Khưu Doanh Doanh, cô còn chưa kịp nói gì thì Khưu Doanh Doanh đã nhảy đến nói: “Chị An Điềm, sao chị đi lâu thế?”

“Chị đã cho em và Cao Lỗi có không gian riêng mà, không thích sao?” An Điềm lừ mắt với Khưu Doanh Doanh, con bé này đúng là không biết điều gì cả!

“Hi hi, cũng phải.” Khưu Doanh Doanh xoay đầu, nhớ lại cái ôm vừa rồi giữa mình và Cao Lỗi, mặt lại đỏ bừng lên.

“Tiến triển sao rồi?” An Điềm biết rồi còn hỏi.

“Tiến triển thuận lợi!” Khưu Doanh Doanh nhướn mày lên với An Điềm, sau đó thì thầm kể lại “chiến tích”.

“Trời ơi, cứ cái đà này thì chắc chỉ vài tháng nữa là chị sẽ được ăn kẹo mừng của em rồi!” An Điềm ôm mặt làm lố, “Doanh Doanh, đừng nói là lúc em tốt nghiệp đại học cũng là lúc em sinh con nhé!”

“Chị An Điềm, chị nói lung tung gì thế?” Mặt của Khưu Doanh Doanh lúc này đỏ như quả cà chua, “Thôi đừng nói nữa, chúng ta về nhà thôi.”

“Thôi được rồi.” An Điềm thấy vẻ mặt thẹn thùng của Khưu Doanh Doanh thì quyết định không chọc nữa, bèn khoác tay cô rồi đi về phía Cố Thiên Tuấn và Cao Lỗi.

Bốn người đi cùng nhau, cùng suy nghĩ xem đi về nhà bằng cách nào.

Lúc này, Cố Thiên Tuấn chợt nói: “Cao Lỗi, tôi còn có chút việc, không đi chung với mọi người về được.”

Cố Thiên Tuấn nói xong liền nhìn sang An Điềm: “An Điềm, cô thì sao? Có phải cũng đang có việc không?”

Cố Thiên Tuấn biết điều như vậy là vì muốn tạo cơ hội cho Cao Lỗi và Khưu Doanh Doanh, chuyện này An Điềm làm sao mà không biết? Nhưng cô lại không biết rằng Cố Thiên Tuấn làm vậy cũng là muốn tạo cho anh cơ hội.

“À, tôi cũng có việc, tôi đi xe buýt về là được rồi.” An Điềm vội gật đầu.

“Trùng hợp quá, tôi cũng đang định đi xe buýt về đây.” Cố Thiên Tuấn nhìn sang An Điềm, “Chúng ta cùng đi nhé?”

“Được thôi…” An Điềm tuy không bằng lòng nhưng cũng đành phải gật đầu đồng ý.

“Chờ chút đã!” Cao Lỗi thấy Cố Thiên Tuấn và An Điềm quay người định bỏ đi thì liền gọi họ lại, anh suy nghĩ một lát rồi quay sang nói với Khưu Doanh Doanh, “Doanh Doanh, chúng ta cùng đi xe buýt về được không?”

“Được chứ.” Khưu Doanh Doanh lập tức gật đầu, nếu đi xe buýt thì sẽ được ngồi chung lâu hơn một chút nữa với chú đẹp trai, như vậy sao có thể không thích chứ?

Thấy Khưu Doanh Doanh đồng ý, Cao Lỗi bèn quay sang nói với Cố Thiên Tuấn: “Cố tổng, anh dù gì cũng là tổng tài của tập đoàn Cố Thị, người ngoài ai cũng biết mặt anh, tuy anh và cô An Điềm chỉ là tình cờ đi chung xe buýt, nhưng nếu người ngoài mà nhìn thấy thì sẽ khó tránh khỏi suy đoán lung tung, vậy nên anh nên lái xe của tôi mà về, nhân tiện chở cô An Điềm về luôn.”

Cao Lỗi nói xong lại quay sang hỏi An Điềm: “Có được không?”

An Điềm nhìn Cao Lỗi, bất giác thầm than rằng cái anh chàng trợ lí này sao mà tận tâm với nghề quá, đã đi hẹn hò rồi mà cũng không quên việc phải bảo vệ cho thân phận của sếp mình, rồi nhìn sang vẻ phấn khích vì sắp được đi chung xe buýt với Cao Lỗi của Khưu Doanh Doanh, cô đành phải gật đầu: “Ha ha, cũng được, vậy xin làm phiền Cố tổng.”

Cố Thiên Tuấn nở một nụ cười khen ngợi Cao Lỗi rồi lại quay sang nhìn An Điềm, nói một câu thật lòng: “Không phiền, không phiền chút nào.”

“Doanh Doanh, vậy chị về trước.” An Điềm chào Khưu Doanh Doanh xong, mặc kệ ánh mắt đầy ẩn ý của Cố Thiên Tuấn mà ngồi vào băng sau xe, cô đương nhiên sẽ không ngồi ghế bên cạnh Cố Thiên Tuấn rồi!

“Tạm biệt chị An Điềm!” Khưu Doanh Doanh phấn khích chào An Điềm, sau đó nhìn Cố Thiên Tuấn nói chuyện một lúc với Cao Lỗi rồi bước vào xe, chở An Điềm rời đi.

“Đi thôi.” Cao Lỗi chìa tay ra với Khưu Doanh Doanh.

“Vâng.” Khưu Doanh Doanh ngượng ngùng gật đầu, đưa tay ra nắm lấy tay Cao Lỗi.

Hai người cùng nhay bước đến trạm xe buýt. Dưới bầu trời sao, gió nhẹ thổi qua, Khưu Doanh Doanh hôm nay vì muốn gợi cảm nên mặc khá ít, bất giác đưa tay ôm chặt lấy vai, Cao Lỗi trông thấy thế, định cởi áo khoác ra đắp lên người Khưu Doanh Doanh, nhưng rồi bàn tay chợt khựng lại.

Anh nghĩ một lát rồi lần đầu tiên chủ động ôm Khưu Doanh Doanh vào lòng, lấy áo khoác của mình bọc quanh thân hình bé nhỏ của cô.

Khưu Doanh Doanh lúc đầu ngẩn người, sau đó đỏ bừng mặt, cô cũng ôm lấy Cao Lỗi, mong thời gian trôi chậm lại, càng chậm càng tốt.

Trong khi đó…

Cố Thiên Tuấn lái xe chở An Điềm rời khỏi cổng rạp chiếu phim. Cảnh quang bên ngoài cửa sổ trôi vùn vụt ra sau, An Điềm nhìn những ánh đèn lấp lánh bên ngoài, tâm trạng cũng trở nên thư thả hơn.

“Cố Thiên Tuấn, sau này đừng có đi theo Cao Lỗi hẹn hò nữa, anh ngày nào cũng bận rộn công việc, đừng có đột nhiên lại đi làm bóng đèn thế này, làm người ta khó chịu lắm.” An Điềm lớn tiếng giáo dục Cố Thiên Tuấn.

Cố Thiên Tuấn chỉ cười mà không nói gì, tiếp tục lái xe lướt đi trên đường.

An Điềm ngồi phía sau khẽ cau mày, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa, phát hiện hướng chiếc xe đang đi hoàn toàn không phải là đang đi về nhà cô.

“Cố Thiên Tuấn, anh bị lạc đường đấy à? Hướng này đâu phải về nhà tôi!” An Điềm vội vàng ngăn lại.

“Anh đưa em đến một nơi này.” Cố Thiên Tuấn vẫn tiếp tục chạy, nhẹ nhàng đáp.

“Tôi không muốn đi, tôi muốn về nhà!” An Điềm phản đối.

“Không phải đưa em vào khách sạn đâu.” Tuy rằng anh rất muốn, Cố Thiên Tuấn nghĩ thầm trong đầu như thế.

Chọn tập
Bình luận