Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.
Chọn tập

“Trời ơi, cô xem cô kìa, nhỏ mọn quá, tôi chỉ muốn xem bản thảo của cô một chút thôi, cô lại cứ không cho, bây giờ xem bản thảo bị rách rồi kìa.” Dương Thanh Lộ thản nhiên nói rồi buông tay ra, mảnh giấy trong tay cô là là rơi xuống đất.

Chu Mộng Chỉ nhìn mảnh giấy rơi xuống đất, giận đến run người. Cho dù cô ta có không thích ngành thiết kế thời trang đi nữa thì bản thảo này dù gì cũng là tác phẩm của cô ta, bây giờ bị Dương Thanh Lộ hủy đi như thế thì có khác gì đã chà đạp lên nhân cách của cô ta đâu?

“Dương Thanh Lộ, cô đúng là quá đáng!” Chu Mộng Chỉ trừng mắt nhìn Dương Thanh Lộ, cũng không biết phải mắng chửi thế nào, vì trước nay một phu nhân tổng tài Cố Thị như cô ta chưa bao giờ bị ai đối xử thế này!

“Đừng có nóng mà.” Dương Thanh Lộ dương dương đắc ý khoanh tay trước ngực nói: “Cùng lắm thì tôi vẽ bù lại cho cô một bản khác, với trình độ này của cô thì tôi chỉ cần một phút là bù lại cho cô đến ba bản đấy, có được không?”

Chu Mộng Chỉ nghiến răng, ả Dương Thanh Lộ này đã hủy đi tác phẩm của mình, bây giờ lại còn sỉ nhục mình như thế!

“Xin lỗi tôi đi.” Vẻ mặt Chu Mộng Chỉ chợt không còn nét giận dữ như vừa rồi nữa mà lạnh lùng trở lại, dù vậy cô ta quyết không thể bỏ qua chuyện này được!

“Vậy tôi xin lỗi nhé.” Dương Thanh Lộ nhún vai, chẳng thèm nhìn Chu Mộng Chỉ, cái giọng điệu này đâu phải là xin lỗi, rõ ràng chính là đang khiêu khích mà!

Dạy dỗ được Chu Mộng Chỉ rồi, Dương Thanh Lộ cảm thấy rất sảng khoái, quay lại chỗ ngồi của mình tiếp tục đắc ý vẽ bản thảo.

Còn Chu Mộng Chỉ thì cứ trừng mắt nhìn Dương Thanh Lộ cho đến khi cô về lại chỗ ngồi.

Cuối cùng, Chu Mộng Chỉ đứng phắt dậy rồi bước ra khỏi văn phòng.

Cuộc chiến không bom đạn này thế là tạm thời kết thúc tại đó.

Các nhân viên trong văn phòng đều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thán trong lòng: Dương Thanh Lộ rõ ràng vẫn lợi hại hơn, Chu Mộng Chỉ cuối cùng cũng đấu không lại Dương Thanh Lộ.

Nhưng An Điềm là người biết rõ thân phận của Chu Mộng Chỉ thì lại thầm thương cảm mà nhìn Dương Thanh Lộ đang đắc ý, bởi cô nghĩ vừa rồi Chu Mộng Chỉ hằm hằm bước ra khỏi văn phòng như thế hẳn là đang muốn đi tìm Cố Thiên Tuấn để mách lẻo đây.

Cố Thiên Tuấn vốn một mực yêu thương vợ mình, thủ đoạn ra tay lại rất mạnh bạo, không biết Dương Thanh Lộ liệu có vì chuyện này mà bị đuổi khỏi thành phố H không.

An Điềm thở dài, do dự một lúc, rồi quyết định mở máy lên, tìm khung chat của Dương Thanh Lộ, từ tận đáy lòng khuyên nhủ một câu: Lát nữa khi Chu Mộng Chỉ về, cô nhớ xin lỗi cô ấy một câu chân thành nhé, sau này cũng đừng động đến Chu Mộng Chỉ nữa.

Dù gì Dương Thanh Lộ là người có tài trong cả lĩnh vực thiết kế thời trang và thiết kế trang sức, cô không muốn Dương Thanh Lộ vì một phút bốc đồng mà hủy đi cả tiền đồ của mình.

An Điềm gửi tin nhắn xong liền nhìn về phía Dương Thanh Lộ đang ngồi cách mình không xa.

Dương Thanh Lộ nhìn vào màn hình máy tính một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn An Điềm, rõ ràng là đã đọc được tin nhắn An Điềm gửi rồi.

Nhưng chỉ một lát sau, tin nhắn trả lời mà Dương Thanh Lộ gửi đến khiến An Điềm lúc này chỉ còn biết cầu nguyện cho cô mà thôi: Cũng không biết Chu Mộng Chỉ đó ỷ vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy, nếu không dạy cho cô ta một bài học thì cô ta chắc sẽ tưởng bản thân mình là nữ hoàng đấy!

“Ôi.” An Điềm lắc đầu thở dài, không nói gì nữa.

Lúc này, Chu Mộng Chỉ đã ra khỏi văn phòng, đang đứng ở hành lang công ty Tô Thị. Cô ta đưa mắt nhìn một lượt khắp nơi, thấy xung quanh không có ai bèn rút điện thoại ra, gọi đến số máy văn phòng Cố Thiên Tuấn.

Cố Thiên Tuấn vừa bắt máy lên, Chu Mộng Chỉ đã lập tức khóc nức nở.

“Mộng Chỉ, em làm sao thế?” Giọng của Cố Thiên Tuấn nghe có vẻ rất lo lắng.

“Không có gì, chỉ là đột nhiên em cảm thấy hơi mệt thôi.” Chu Mộng Chỉ vừa nói vừa làm cho tiếng khóc của mình thêm phần bi thương.

“Không đúng, Mộng Chỉ, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Cố Thiên Tuấn rất quan tâm hỏi han.

“Chuyện là… em vừa có chút xích mích với một cô tên là Dương Thanh Lộ.” Chu Mộng Chỉ tỏ vẻ chỉ vô tình nói ra tên tuổi và lai lịch của Dương Thanh Lộ, “Chính là cái cô Dương Thanh Lộ mà công ty Kính Trạch đưa đến, là nhà thiết kế thời trang và trang sức ấy.”

Chu Mộng Chỉ nói xong thì khóe môi liển nở nụ cười thâm độc: Dương Thanh Lộ, cô dám đấu với tôi, vậy tôi sẽ bảo Thiên Tuấn trừng trị cô!

“À, một cô gái tên là Dương Thanh Lộ à?” Cố Thiên Tuấn lặp lại lời của Chu Mộng Chỉ, sau đó nói chắc nịch: “Mộng Chỉ, em yên tâm, anh sẽ bảo cô ta xin lỗi em, sau đó bảo Kính Trạch đuổi cô ta đi! Sau này thân phận của em được tiết lộ rồi thì chẳng ai còn dám to gan như thế nữa đâu!”

Nghe Cố Thiên Tuấn nói thế, trong lòng Chu Mộng Chỉ sung sướng vô cùng, nhưng ngoài miệng thì vẫn cứ tỏ vẻ hiểu chuyện: “Thiên Tuấn, anh tuyệt đối đừng làm vậy, mọi người đều là đồng nghiệp, đừng làm khó cô ấy quá, em chỉ là tâm trạng không vui nên muốn nghe giọng anh chút thôi mà.”

Chu Mộng Chỉ khẽ đằng hắng rồi tiếp tục nói một cách hết sức “rộng lượng”: “Dù sao dự án này cũng chỉ vừa mới bắt đầu, em cũng không muốn khiến cho mọi người không vui. Thật ra, chuyện giấu không cho mọi người biết em là vợ của anh cũng thú vị lắm.”

Chu Mộng Chỉ nói xong liền im lặng, chờ Cố Thiên Tuấn phản bác và quyết tâm muốn trừng phạt Dương Thanh Lộ.

Song, lời nói tiếp theo của Cố Thiên Tuấn lại khiến cô ta sượng trân.

“Mộng Chỉ, em lúc nào cũng có tấm lòng lương thiện, anh thật sự bó tay với em rồi.” Cố Thiên Tuấn đầu dây bên kia thở dài một cái rồi nói tiếp: “Nếu em đã muốn như vậy thì thôi, lần này anh sẽ tha cho cô Dương Thanh Lộ đó, nhưng nếu lần sau cô ta mà còn đối xử với em như vậy nữa thì anh tuyệt đối sẽ không tha cho đâu!”

“Em…” Chu Mộng Chỉ mấp máy môi, hoàn toàn không thể ngờ Cố Thiên Tuấn nghe mình nói xong mà lại không phản bác lại chút nào như thế!

Chu Mộng Chỉ cắn môi, cảm thấy đúng là đã lấy đá tự đập vào chân mình rồi, nếu vừa rồi mình không nói mấy lời khách sáo đó thì có lẽ Dương Thanh Lộ đã bị đuổi việc! Bây giờ thì hay rồi, tốn công tốn sức diễn một vở kịch như vậy, cuối cùng lại công cốc hết!

Nhưng Chu Mộng Chỉ không cam tâm bỏ qua cho Dương Thanh Lộ như vậy, cô ta cúi đầu nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Thiên Tuấn, thật ra…”

“Được rồi, Mộng Chỉ, em không cần phải khuyên anh nữa, anh chỉ tha cho cái cô Dương Thanh Lộ đó một lần thôi, nếu còn có lần sau thì anh tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta đâu!” Cố Thiên Tuấn còn chưa nghe Chu Mộng Chỉ nói hết thì đã lập tức ngắt lời, nghe có vẻ đang rất miễn cưỡng.

Cố Thiên Tuấn đã nói đến mức ấy rồi, nên Chu Mộng Chỉ cũng đành bó tay, cô ta cười khô khốc một tiếng rồi phụ họa: “Cảm ơn Thiên Tuấn, cảm ơn anh đã hiểu em như vậy.”

“Mộng Chỉ, em là vợ anh mà, cho dù em đưa ra yêu cầu gì thì anh cũng đều sẽ đáp ứng hết.” Giọng nói của Cố Thiên Tuấn đầu dây bên kia tràn đầy tình cảm, “Em làm việc ở đó thật vui nhé, nếu còn xảy ra chuyện gì thì phải báo với anh ngay, tuyệt đối đừng để bản thân phải chịu uất ức!”

“Vâng.” Chu Mộng Chỉ ngán ngẩm trả lời, “Thiên Tuấn, anh làm việc đi, em không làm phiền anh nữa.”

Chu Mộng Chỉ nói xong liền cúp máy, cầm chặt điện thoại trong tay, cảm thấy không thể nào nuốt trôi cục tức này.

Cô ta đưa ánh mắt nham hiểm nhìn về xa xăm, trong lòng nghĩ nhất định phải tìm cơ hội sỉ nhục Dương Thanh Lộ!

Chọn tập
Bình luận
× sticky